Nửa tiếng sau Lam Ngọc Anh mới rời khỏi điện Quan Âm.
Cô chẳng cần nhìn khắp bốn chốn mà đã tìm được dáng hình của Hoàng Trường Minh, anh đứng dưới cây hòe cổ thụ ở giữa chùa, cho dù là ở nơi phật pháp thì anh vẫn đứng một mình một phách giữa chốn người, vừa nhìn là không thể rời måt.
Hình như anh đứng ở đó có thể khiến người ta không kìm được muốn tới gần.
Lam Ngọc Anh chậm rãi đi tới, quả nhiên thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của anh: "Sao lâu thế!” “Ừ, phải quỳ lâu mới thành tâm mà!” Lam Ngọc Anh xoa đầu gối.
Hoàng Trường Minh mấp mé môi như muốn mắng cô ngốc, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
Đường xuống núi nhanh hơn nhiều, khi đi đến trước con Land Rover thì Lam Ngọc Anh dừng lại lấy một thứ từ trong túi ra.
"Hoàng Trường Minh, cho anh cái này...
Hoàng Trường Minh nghe vậy thì vươn tay nhận lấy: "Hử?"
Đó là một viên hình tròn phật gỗ trầm hương, trên đó còn treo một tượng phật Quan Âm nhỏ.
“Mỗi một đứa trẻ đều có một tấm bùa bình an mà, mẹ anh." Lam Ngọc Anh ngập ngừng, rồi lại nói tiếp: "Đây là tấm bùa bình an tôi vừa xin cho anh, anh có thể treo nó trước gương của xe để được phù hộ bình an!”
Chẳng trách vừa nãy cô quỳ ở điện Quan Âm lâu như vậy, anh còn tưởng cô xin cái gì.
Hóa ra là cô xin bùa bình an cho anh.
Đây là tình yêu người mẹ của phụ nữ sao? “Cái khỉ gì đây chứ!” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Lam Ngọc Anh ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345210/chuong-96.html