Lam Ngọc Anh nhìn sang thì thấy Nguyễn Phong đang chậm rãi mở mắt.
Dường như bởi vì đang bị bệnh nên Nguyễn Phong phải đợi mắt thích ứng được với bên ngoài mấy giây rồi mới lên tiếng: “Anh Anh, em đến rồi à?" “Vâng." Lam Ngọc Anh gật đầu, cô vội hỏi anh: “Anh Nguyễn Phong, bây giờ anh thấy thế nào?” “Khá ổn, bệnh nhỏ nhặt này có là gì, em đừng có nghe Thành Vân nói quả lên!" Nguyễn Phong cười với cô.
Lam Ngọc Anh biết anh nói như vậy là không muốn đề mình lo lắng, cô nghe vậy thì nhíu mày.
“Cô nhóc ngốc nghếch, đừng lo lắng nữa, không sao thật mà!" Nguyễn Phong thấy vậy thì càng cười tươi hơi, giọng anh có hơi khàn khàn: “Anh làm bộ đội nhiều năm như thể cũng có phải làm không đầu mà sáng sớm mai dậy thì sẽ không còn bệnh tật gì nữa đâu! Thế nào rồi, mấy ngày về quê ở có ổn không?" “Ừm." Lam Ngọc Anh khể đáp.
Cô cúi đầu nhìn, tay của cô vẫn được Nguyễn Phong nằm lấy, nơi đó đã hơi rin ra một ít mồ hôi.
Trước mắt bằng hiện lên khuôn mặt góc cạnh cương nghị của Hoàng Trường Minh...
Lam Ngọc Anh chợt rụt mạnh tay về như bị bằng vậy, cô mượn lúc đang đứng dậy để che giấu sự khác thường của mình: "Anh Nguyễn Phong, anh uống một chút nước đị
Sự tiếp xúc giữa đôi bàn tay biến mất khiến đáy mắt Nguyễn Phong ảnh lên sự hụt hẫng, nhưng rất nhan sau đó cảm xúc ấy đã mát.
Lam Ngọc Anh dìu anh ngồi dậy, cô làm theo lời dặn dò trước khi Tiêu Thành Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345204/chuong-90.html