Trong phòng riêng đều là tiếng la hét thất thanh, lúc điện thoại vang lên, Lam Ngọc Anh đi đến tận cuối hàng lang mới bắt máy.
Nghe bên kia đường dây dường như là dáng vẻ vừa kết thúc công việc, có tiếng đóng lại văn kiện: “Bệnh viện hay là nhà, tôi đi đón em."
Vẫn là lời đề nghị ngắn gọn dứt khoát như vậy.
Lam Ngọc Anh cần môi: “Sợ rằng không được.
“Nguyên nhân!” Hoàng Trường Minh trầm giọng.
“Hôm nay đồng nghiệp trong bộ phận tụ tập, bây giờ ăn cơm xong lại đi hát ka...
“Còn bao lâu mới kết thúc?” "Bây giờ vừa mới tới đây, ít ra cũng đến mười một giờ.” Lam Ngọc
Anh nhìn đồng hồ trả lời xong thì ngừng một chút: "Mọi người chơi rất vui, bây giờ mà đi dường như không thích hợp lắm, hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi tới công ty tham gia hoạt động tập thể.
Hay là tối mai tôi qua nhé?"
Trước đi tan làm đã phải đến quán bar tăng ca, thời gian cuối tuần cũng bận rộn, bất kỳ hoạt động liên quan nào cô cũng chưa từng tham gia.
Lần này rốt cuộc có được, cô không muốn bỏ dở giữa chừng.
Hoàng Trường Minh nghe xong cũng không nói dài dòng hay bảo không được, chỉ im lặng hai giây rồi hỏi: “KTV nào?" “Nhà gần bên sông Cung hữu nghị" Lam Ngọc Anh thật thà trả lời.
“Biết rồi.” Nói xong câu này, Hoàng Trường Minh liền cúp điện thoại.
Lam Ngọc Anh nhìn màn hình điện thoại, có nên tính là đã đồng ý không?
Nhún vai một cái, cô lại trở vào trong phòng, đã có đồng nghiệp đô ta hát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345191/chuong-77.html