Vừa rồi cô bỗng nhiên đứng dậy, Hoàng Trường Minh cũng không có suy nghĩ nhiều.
Thì ra là xuống nấu mì cho anh....
Nhưng một chuyện rất nhỏ nhặt, lại khiến cảm xúc dâng trào trong đôi mắt anh.
Hoàng Trường Minh nhìn xuống, sau khi ngẩng lên, đã không có gợn sóng.
"Vừa đúng lúc, anh nhanh ăn đi!
Lam Ngọc Anh thấy anh mặc áo choàng tắm đi ra, đưa mì qua: "Tôi không nấu nhiều lắm, anh cả ngày chưa ăn gì, nhưng hiện tại khuya rồi, trong dạ dày tích quá nhiều thức ăn sẽ không tiêu hóa được!" "Ừ." Hoàng Trường Minh kéo ghế ra.
Cầm đũa bởi hai cái, mùi của mì liền lan tỏa.
Hoàng Trường Minh cảm thấy bụng mình đói hơn, hơi nóng bốc lên, trong ngực như có vật gì lấp đầy, không phải phiền muộn nhưng không miêu tả được là cảm giác gì.
Lam Ngọc Anh không rời đi, ngồi đối diện anh, như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn chờ,
Cùng lúc Hoàng Trường Minh để đũa xuống, cô cũng đứng dậy dọn dẹp.
Lam Ngọc Anh rửa sạch chén đũa, lên lầu trễ hơn anh một chút, đẩy cửa phòng ngủ ra, Hoàng Trường Minh đang gối lên tay nằm trên giường, áo choàng tắm trên người đã cởi ra, phía dưới không biết có mặc gì không, chăn đắp đến thắt lưng, lồng ngực cường tráng bại lộ hoàn toàn dưới ánh đèn, tất cả đều là hơi thở nam tính.
Cô cho là anh đã ngủ.
Rón rén nằm xuống, thì người bị kéo qua.
Lam Ngọc Anh dựa trên ngực anh, cách rất gần, sự uể oải trên mặt anh lúc này hiện rõ hơn, dường như đến cả hít thở cũng lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345177/chuong-63.html