Hình như từ trước tới giờ Hoàng Trường Minh chưa từng tới chỗ như thế này.
Có lẽ mặc một bộ Âu phục thủ công cao cấp nhập khẩu, lại ở trong hoàn cảnh tiếng người huyên náo ầm ĩ như bây giờ, có vẻ không hợp nhau lắm.
Lam Ngọc Anh chú ý tới lúc anh mới vừa vào cửa đã bắt đầu nhắn lông mày, nhưng anh cũng không nói gì, một câu oán trách hay một chút ghét bỏ cũng không có, trầm ổn dẫn theo cô đi vào trong.
Tay của cô từ đầu tới cuối vẫn luôn được anh năm chặt dắt đi.
Mình được anh bảo vệ ở sau lưng, hình như là vì phối hợp cùng cô, bước chân anh cố gắng bước chậm lại.
Đã thật lâu không ai bảo vệ mình như vậy rồi...
Tìm quây hàng rau quả tươi ngon nhưng cũng ít người, Lam Ngọc Anh chọn nguyên liệu nấu ăn căn cứ vào món ăn muốn làm vào buổi tối.
Đối với việc chọn đồ ăn thì cô tương đối thành thạo, tuổi còn nhỏ đã thường xuyên đi cùng bà ngoại đến chợ sáng đầu ngõ mua thức ăn, biết rõ mỗi một loại rau quả và món ăn mặn nên chọn như thế nào.
Đến khi có lựa chọn xếp lại xong, mới phát hiện ánh mắt Hoàng
Trường Minh giống như hơi có vẻ đang khóa ở trên mặt cô, đôi mắt cô có hơi mắc cỡ nhìn lướt qua: "À Ừ, hai thứ này trước! Rau muống có hơi héo, đợi chút nữa đổi quầy rồi mua tiếp...
Hoàng Trường Minh nhận túi nhựa, đưa cho ông chủ tính.
"Tổng cộng là bốn mươi bảy nghìn năm trăm đồng!"
Móc ra một tờ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345166/chuong-52.html