Chương trước
Chương sau
5 năm sau

Sự nhàm chán, buồn tẻ những năm qua. Làm tôi phát mệt. Ngày nào cũng như ngày ấy. Vừa buồn, vừa tiếc nuối. Lâu lâu lại suy nghĩ lại ủa tại sao mình lại yêu hắn, cò trao nụ hôn đầu cho hắn nữa chứ. Có lúc tôi nản lòng, nghĩ là yêu xa thật khổ. Nhưng mỗi lần như thế thì...

Tíng ting...!

****

Facebook.

- Mày đang là gì đó Nổ? khỏe không?

- Mày là cái gì mà tao phải trả lời?

- Bạn thân mày?

- Vậy thôi tao ốp đây.

- Ế.

- Gì? Mày là cái gì mà tao phải trả lời?

- Ờ! Là người mày yêu! được chưa!

- Mày yêu tao mà! đâu phải tao yêu mày đâu.

- Vậy giờ không yêu đúng không.

- Ùm!

- Vậy thì ta sẽ....

- Sao?

- Ta sẽ năng nĩ á yêu đi.

- Rồi rồi ta yêu.

-đang là gì đó Em? khỏe không?

- Dạo này Em khỏe! còn Anh!

(T/g : Anh anh, Em em cái gì chứ, Im hết đi ta FA biết không. Nổ : Nhà ngươi mới im đó, lo viết truyện cho tốt vào. dạo này viết gì mà dở ẹc. T/g : Hứ! ta đang cố mà, Nổ cho xin cái cốt truyện đi. Nổ : Tự mà xin nấy bạn đọc truyện đi.)

- Anh sao nay em thấy có người gióng anh trong trường em lắm.

- À vậy á hả? vậy em có gọi nhầm không?

- Có chứ em gọi nhầm quê quá trời luôn em tưởng anh sang đây nhập học.

- À thì ra là vậy. Còn gì nữa không em?

- Còn lúc em đi về thì có một tên vô cùng biến thái bệnh hoạng đi theo em. Em đã đánh cho hắn một trận tơi bời hoa lá luôn.

Lưng tôi rất ấm, ấm lắm, mùi hương này nữa, mùi hương mà bấy lâu nay tôi luôn mong chờ. Người đó vừa ôm tôi vừa nói.

- Em vẫn như ngày nào Nổ à!

- Hả! sao anh lại ở đây? không lẽ người khi sáng và tên lúc chiều là...?

- Đúng vậy!

Đấm yêu hắn một phát - Thật tình, định nổ xíu mà bị anh lật tẩy rồi.

Tôi đứng dậy ôm Anh vào lòng.

- Sao anh đến đây thế ?

- Đế đây để cưới vợ!

- Vậy sau không đi cưới đi tìm em là gì? hứ.

- Tại cô ấy ở Nổ quá nên không cầu hôn cô ấy được sợ banh xác.

- Thế thì đừng lấy.

- Sau thấy cư yêu hoài không dừng được em à. Chắc cô ấy lấy tim anh rồi.

- Hứ.

Anh quỳ xuống sàn.

- Trang em có muốn lấy anh làm chồng, để anh có thể đường đường chính chính để anh làm bờ vai cho em dựa vào, là người chăm sóc em không?

- Em..em..không...thể...không đồng ý anh à.

Anh đứng dậy ôm tôi thật chặt vào lòng.

- Anh còn nhớ chứ?

- Nhớ nhưng lần này tới anh. Ôm anh thật chặc em nhé.

************

Vài hôm sau.

Căn tin trường.

- Anh ăn đi.

- Ùm em cũng vậy.

" Tíng ting"

( Trần Hưng vừa gửi cho bạn một tin nhắn.)

- Ai thế?

- Bạn ấy mà.

- Thôi tay em dơ rồi để anh đọc cho.

1s 2s 3s

*im lặng*

- Sao thế anh?

Giật điện thoại từ trên tay anh xem. Trên đó ghi là.

(Đi ăn với ai thế? Em gái nên nhớ em là bạn gái anh đó không sợ anh ghen à!)

Dòm ngó xung quanh, A nó kia rồi! Phẫy phẫy tay gọi Hưng lại.

- Mày thích đốt nhà bà thế hả?

Véo tay hắn 1 phát đau điếng.

Chợt nhớ ra phải dập lửa.

- À anh, đây là bạn em, là Trần Hưng người vừa nhắn tin khi nãy á.

- Nhưng sao lại nhắn tin như thế?

- À tại cũng có máy thằng làm phiền em. Mấy lần đó là nhờ tin nhắn của Hưng không á.

- À thì ra là vậy. Chào cậu tôi là...

- Là Bò chứ gì? Nghe Trang kể suốt.

- Ùm.

Ánh mắt của bò hình như còn nghi ngờ, tôi bói rối lắm. Vì cứu tin tới rồi...!

- Anh Hưng hẹn em ăn cơm sao mà bắt em đợi.

- Em yêu anh xin lỗi mà.

Rồi xong, hết hiểu lằm.

Yêu mệt thật nhưng thích thế đấy.

.......

Tình yêu là vậy đó, nó tưởng chừng như không không tồn tại ở tuổi học trò. Nhưng bạn thấy đấy nó có thật! đây là câu chuyện có thật được thêm bớt vào tình tiết có gây hấp dẫn. Nên hãy tự tin vào tình yêu của mình nhé. Tạm biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.