Đang suy nghĩ, thì thằng tuấn vỗ vai tôi.
- Dậy đi bà nội! Mặt trời đã vượt xa hàng cây xanh rồi bà ạ. Dậy, làm vệ sinh cá nhân đi, ke chảy kìa.
- Bà bắng tụi bây, xéo cho bà thay đồ.
Giờ mới ngớ ra điều gì đó.
- Này mà giờ đồ đâu mà thay?
Thằng Bò như cái hồn ma vậy nhảy vào cuộc nói chuyện một cách vô hình làm hai đứa tôi giật cả mình. Bò quăng cho tôi một túi đồ.
- Mẹ bà đem cho đó. Nãy gặp trên đầu đường. Có dăn tôi trông bà cho kĩ.
- Ồ...ơ vậy mẹ tôi không lấy đt cho tui à?
- Có này. - xòe ra thì thấy tin nhắn tới - Hưng là ai thế.
Chạy đến giực cái đt với tóc độ siêu nhiên.
- Kệ tui liên quan gì đến ông.
Thằng tuấn nãy giờ ngơ ngác, giờ mới lên tiếng.
- Thôi hai ông bà cho con xin, con này thay đồ, đánh răng rồi xuống nhanh. Còn tui với ông xuống nấu cơm, cho bà Nổ, ông Bò ăn cơm hải sản.
- ĐIÊN À! - Đồng thanh.
Hắn bị dị ứng hải sản chỉ là có lần ăn tôm bị nhập viện không ai khác chính là Hắn Bình Bò. Tanh tanh tanh Tành.
- Cái gì vậy mấy nội?
- Tao bị ứng mà thằng điên. Tao chưa muốn vào bệnh viện sớm. Mà nãy tao mới đi chợ, mua ít đồ ăn thôi tao với mày xuống nấu. Phòng con gái mà ngồi hoài.
Tôi đồng tình gật đầu lia lịa. Đá đít thằng bê đê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-to-that-chat-cau-nhe/3032191/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.