Trên lầu, Diêm Thanh Viên nắm lấy tay vịn, hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, trước mặt cậu là một tầng rất cao, thang cuốn đi xuống từng tầng một như thể không có điểm dừng, Diêm Thanh Viên hít một hơi khí lạnh lùi về sau một bước.
Nhưng...
Mặc dù có hơi sợ, nhưng cũng không cảm thấy sợ như trong trí nhớ, Diêm Thanh Viên thở dài thườn thượt, khẽ cười, xụi lơ ở góc cầu thang, xung quanh không có bất kỳ người nào.
Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định vượt qua chứng sợ độ cao của cậu, đến giờ vẫn luôn cố gắng vượt qua, sau quá trình rèn luyện lâu dài cậu đã được được hiệu quả tuyệt vời, chí ít bây giờ cậu chỉ hơi mềm ở chân mà không có bất kỳ sự mất kiểm soát như cậu đã nhớ.
Cậu âm thầm cố gắng, thỉnh thoảng kiểm tra khả năng tiếp nhận độ cao khi không có người xung quanh, từ hai tầng đến ba tầng, dần dần thích nghi dần dần quen, từ lúc bắt đầu còn dùng dây thừng cột lấy bản thân để đảm bảo an toàn, đến bây giờ chỉ cần nắm lấy tay vịn sẽ có cảm giác an toàn, cậu đã cố gắng rất nhiều.
Diêm Thanh Viên cười, quả nhiên chỉ cần quyết tâm muốn làm gì đó thì sẽ không thất bại, ít nhất bây giờ cậu cảm thấy mình làm vô cùng tốt.
Nhưng nụ cười trên môi Diêm Thanh Viên lại dần dần tắt đi, rõ ràng là khoảng thời gian vui vẻ nhưng bây giờ Diêm Thanh Viên không thể thả lỏng được, mà trong khoảng thời gian này chứng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573359/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.