Đến một thành phố mới khác hẳn với thị trấn nhỏ mà Diêm Thanh Viên đã ở hơn một năm, chỉ cần nhà ga xe lửa thôi cũng đủ thấy nơi đây nhộn nhịp, khắp nơi đều là những khu nhà mới xây, xung quanh là những tòa nhà được thiết kế độc đáo, có rất nhiều phương tiện giao thông, có thể thấy đủ loại người trong bộ quần áo mới lạ khi đi dạo bên đường.
Diêm Thanh Viên nhìn thành phố hoàn toàn xa lạ này, tuy nói rằng phải bắt đầu thích nghi ngay từ đầu, nhưng chỉ cần có đủ kỹ năng sinh hoạt ở chỗ nào cũng có thể đứng vững, Diêm Thanh Viên hơi khẩn trương, nhưng không luống cuống như lần đầu tiên đến thị trấn nhỏ.
"Em không nguyện ý quay về?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Dạ, hơn nữa có lẽ ba mẹ cũng không muốn em trở về." Diêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn Nghiêm Trạch Thanh nói, "Dù cho không thể dùng nội dung trong sách để đo lường hiện thực, nhưng nếu không phải con của anh lại được hưởng thụ sự ưu đãi của anh, thế nào anh cũng sẽ thấy mất cân bằng trong lòng, huống chi em biết chuyện này rất sớm nhưng lại che giấu."
Không phải như vậy, ít nhất bây giờ Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc xem ra cũng rất chờ mong Diêm Thanh Viên có thể trở về, nhưng những lời này y nói cũng không có ý nghĩa gì.
"Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân." Từ khi Diêm Thanh Viên biết mình không phải con ruột mới bắt đầu cố gắng tác hợp bầu không khí trong nhà, bầu không khí trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573320/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.