Diêm Thanh Viên ngồi trên ghế xe, tuy rằng đó là một chỗ ngồi thoải mái nhưng cả người Diêm Thanh Viên cứng đờ căn bản không cách nào an tâm ngồi, sau một thời gian dài Nghiêm Hãn Hải bây giờ rất khác với Cố Hãn Hải mà cậu biết khi đó.
Ánh mắt Diêm Thanh Viên nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong ánh mắt lại không có tiêu cự, lúc này trong lòng cậu tràn đầy chuyện Nghiêm Hãn Hải đang ngồi bên cạnh cậu.
Do không phải bóng lưng, Diêm Thanh Viên bây giờ ngay cả lá gan nhìn thẳng vào Nghiêm Hãn Hải cũng không có, thỉnh thoảng to gan liếc mắt nhìn một cái đã là cực hạn rồi, huống chi đối với Diêm Thanh Viên mà nói, Nghiêm Hãn Hải của bây giờ đã rất xa lạ.
Tài xế an tĩnh lái xe, không hề tò mò về bầu không khí xấu hổ ngưng tụ trong không khí, hết sức chăm chú lái xe, chiếc xe vô cùng vững vàng.
Thật ra đã rất lâu rồi Diêm Thanh Viên không ngồi xe hơi, cậu thường đi xe ba bánh nhỏ của mình hoặc là đi xe buýt, ngón tay mân mê dây đai an toàn, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà có hơi hoảng hốt.
Nghiêm Hãn Hải nói ngay trước mặt là lỗi của cậu, Diêm Thanh Viên cũng biết những gì đối phương nói đều là sự thật, cậu không có lý do gì để phản bác.
Diêm Thanh Viên muốn xin lỗi Nghiêm Hãn Hải, nhưng thật vất vả mới lấy hết dũng khí quay đầu muốn nói chuyện với đối phương lại nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải bình tĩnh nhìn điện thoại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573309/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.