Chương trước
Chương sau
Nghiêm Trạch Thanh ngồi trên giường nằm, mùi người ra vào rất phức tạp, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp đối với nhị thiếu gia Nghiêm gia mà nói căn bản rất khó chịu chịu nổi, nhưng vừa nghĩ đến em trai yêu quý ở bên cạnh, anh lại cảm thấy mọi thứ đều có thể nhẫn nại được.

Ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh lúc này nhìn về phía Nghiêm Hãn Hải đã có chút thay đổi, ngay từ đầu y không hiểu vì sao từ bỏ việc gặp gỡ nhận ra Diêm Thanh Viên, đây đối với người đã tìm Diêm Thanh Viên rất lâu thì rất khó hiểu.

Việc khác thường xảy ra tất có nguyên nhân đằng sau, y thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Nghiêm Hãn Hải.

Lúc trước Diêm Thanh Viên rời đi cũng không phải không có kế hoạch, nhưng đến cuối cùng bọn họ không có ai có thể có được bất kỳ manh mối nào Diêm Thanh Viên lưu lại, duy nhất chỉ có cuốn sổ đột nhiên xuất hiện trong tay Nghiêm Hãn Hải một cách bất thường khiến người ta chú ý.

Nhưng trên cuốn sổ trống rỗng không cách nào nhìn trộm, Nghiêm Hãn Hải thì lại luôn mang theo bên mình không cho bất cứ ai động vào.

Nghiêm Hãn Hải đang che giấu bọn họ chuyện gì đó, hơn nữa là chuyện vô cùng quan trọng.

Vì vậy Nghiêm Trạch Thanh đã không hành động thiếu suy nghĩ trước khi Nghiêm Hãn Hải hành động, y muốn diễn giải logic trong hành vi của Nghiêm Hãn Hải, đáng tiếc cho đến bây giờ vẫn chưa thu hoạch được gì.

Nghiêm Hãn Hải vẫn rất am hiểu ánh mắt mê hoặc người khác, giống như năng lực bẩm sinh vậy, chỉ cần hắn không muốn, không có ai thể nhìn trộm nội tâm của hắn.

Nghiêm Trạch Thanh khép hờ mắt, lại đeo kính lên, che đậy suy tư trong đôi mắt.

Điện thoại của y reo lên, Nghiêm Trạch Thanh cúi đầu nhìn thấy cuộc gọi từ Nghiêm Trạch Thủy, trong khoảng thời gian này Nghiêm Trạch Thủy đã gọi khá nhiều cuộc gọi nhưng y rất ít khi trả lời.

Y không thừa nhận với Nghiêm Trạch Thủy, người đang truy hỏi tin tức về Diêm Thanh Viên, bây giờ y vẫn chưa xác định cách làm nào sẽ tốt hơn.

Nghiêm Trạch Thanh nhận điện thoại, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: "Em hai, bây giờ em và em ba đang ở đâu? Nghe nói các em ngồi xe lửa?"

Vì Nghiêm Hãn Hải mệnh lệnh tất cả mọi người che giấu mục đích bọn họ ở đây, tin tức đã tìm được Diêm Thanh Viên trước mắt là bí mật giữa Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Hãn Hải.

Nhưng Nghiêm Trạch Thanh muốn mang Diêm Thanh Viên đi, nhưng Nghiêm Hãn Hải rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì thì không ai có thể biết.

"Ừ."

"Tìm được Viên Viên rồi à?" Nghiêm Trạch Thủy có hơi bực bội, lúc đầu còn tưởng rằng đã tìm được Viên Viên, nhưng em hai vẫn luôn trả lời mập mờ không rõ, trước mắt gần như không thể liên lạc được với Nghiêm Hãn Hải.

"Vẫn chưa." Bọn họ không nhận nhau, thì không thể gọi là tìm được.

"Mục đích bây giờ em chuyển đến là để tìm Viên Viên sao?" Nghiêm Trạch Thủy luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng anh lựa chọn em trai của mình.

"Đúng." Khuôn mặt Nghiêm Trạch Thanh lúc này hơi nhìn về phía thiếu niên ở lối đi ồn ào, thiếu niên hoang mang nhìn tất cả người đi đường, dường như đang quan sát, lại tựa như đang thăm dò gì đó, trông tinh ranh và đáng yêu.

"Vậy sao?" Nghiêm Trạch Thủy khẽ nhíu mày, đứng ở trong phòng làm việc, dùng bút chì trong tay sốt ruột phác họa gì đó, nhưng không vẽ ra được gì cả, "Em hai, bây giờ em đang nghỉ phép à?"

"Đúng." Nghiêm Trạch Thanh đã rất lâu không nghỉ phép, y lấy danh nghĩa thị sát việc kinh doanh của gia đình mà đi khắp nơi, nhưng mỗi lần y đi đều tiến hành sàng lọc thành phố.

Tìm một người ở một quốc gia rộng lớn như vậy khó đến mức nào, mà Nghiêm Hãn Hải xây dựng trang web thông tin khổng lồ về Diêm Thanh Viên, người tiến hành sàng lọc tin tức trong đó, loại trừ từng người một, tất cả đều là Nghiêm Hãn Hải lợi dụng thân phận Nghiêm Y để làm.

"Trong khoảng thời gian này Nghiêm Y vẫn luôn liên lạc với anh, nói không tìm được Nghiêm Hãn Hải, bảo em ấy rảnh thì gọi lại cho Nghiêm Y." Giọng điệu của Nghiêm Y còn cứng rắn hơn nhiều so với những gì anh thuật lại, Nghiêm Y luôn dịu dàng với tất cả mọi người hiếm thấy lộ ra một mặt cáu kỉnh như vậy.

"Nghiêm Y." Nghiêm Trạch Thanh vô thức lặp lại câu nói, hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, em ba của y, trong khoảng thời gian này hắn vẫn chỉ nhìn Diêm Thanh Viên, thật giống như chỉ cần tìm được Diêm Thanh Viên, sự nghiệp hắn đã bắt đầu thích nghi đã có thể vứt bỏ tất cả.

Ngay khi Nghiêm Trạch Thanh đang cau mày, Nghiêm Hãn Hải với lấy điện thoại: "Là tôi, nói cho Nghiêm Y bảo anh ta làm việc cho tốt, có công việc nào phải hoàn thành thì gửi cho tôi qua email."

Nghiêm Trạch Thủy nói: "Em như vậy có phải quá vô lễ với gia chủ không?"

"Không sao." Nghiêm Hãn Hải rõ ràng là muốn kết thúc chủ đề này, nhưng lại đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ, "Anh cả, khi anh biết Diêm Thanh Viên không phải em trai ruột của anh, suy nghĩ đầu tiên của anh là gì?"

Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên khàn giọng, mấy giây sau mới nói: "Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"

"Không thể nói?" Giọng nói Nghiêm Hãn Hải lạnh lùng, khiến những người khác bên cạnh nhịn không được nhìn sang, thật sự rất gây chú ý với người ta.

"Ừm, là áy náy." Nghiêm Trạch Thủy suy nghĩ rồi nói, "Anh đối với Viên Viên trút quá nhiều tình cảm lẽ ra không nên để em ấy gánh vác, có lẽ đây đối với em ấy là tai bay vạ gió."

Nghiêm Hãn Hải rũ mắt suy tư, đồng thời trả lại điện thoại cho Nghiêm Trạch Thanh.

"Cúp đây." Nhưng nghiêm Trạch Thanh dường như không có hứng thú nói chuyện nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Nghiêm Trạch Thủy nghe thấy tiếng báo bận trong điện thoại, nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều, mặc dù không thể chắc chắn rốt cuộc đã tìm thấy Diêm Thanh Viên hay chưa, nhưng anh có thể chắc chắn hai người em trai của mình nhất định nắm giữ tin tức của Diêm Thanh Viên.

Nghiêm Trạch Thủy thở dài, em của anh thực sự ngày càng lớn hơn, ngày càng có nhiều ý nghĩ của riêng mình.

Bên phụ thân quả nhiên vẫn là đừng nên nói gì.

Hy vọng hai người em trai của anh có thể đưa Viên Viên trở về bình an vô sự.

Nhưng... Có cảm giác kỳ quái quanh quẩn trong lòng, Viên Viên muốn trở về có lẽ không dễ dàng như vậy, là chỗ nào xảy ra vấn đề?

Trong đầu Nghiêm Trạch Thủy không hiểu sao lại xuất hiện mặt Nghiêm Hãn Hải, thiếu niên cho đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu được, vừa nói mấy câu lại khiếu lòng y sinh ra ớn lạnh.

Đồng thời người cũng cảm thấy kỳ lạ đối với lời Nghiêm Hãn Hải nói còn có Nghiêm Trạch Thanh, ánh mắt anh nhìn về phía Nghiêm Hãn Hải rất phúc tạp, rõ ràng thắc mắc câu hỏi đột ngột này có ý nghĩa gì.

Diêm Thanh Viên lần đầu tiên ngồi xe lửa, thực sự khá mới mẻ, cậu mua vé giường giữa, lén suy nghĩ ở trong đầu leo lên kiểu gì sẽ không bị mất mặt, ngồi ở một bên ghế ngồi, Diêm Thanh Viên quyết định trước tiên xem bọn họ đi lên như thế nào rồi mới cân nhắc lên.

Diêm Đàm là vé giường dưới, Diêm Thanh Viên đặc biệt mua, mặc dù Diêm Đàm không béo dáng người của anh ấy là tam giác ngược rất hoàn hảo, vai rộng eo thon, nếu phải cuộn tròn ở giường giữa giường trên không biết có thích hợp hay không.

Nhưng mà, Diêm Thanh Viên nhìn giường, so với tưởng tượng của cậu thì tốt hơn rất nhiều, cậu và Nghiêm Hãn Hải đã ngủ cùng nhau trên chiếc giường không lớn hơn cái giường này bao nhiêu trước đây nên cũng không cảm thấy khó chịu.

Diêm Thanh Viên ngồi giữa lối đi nhỏ, xe lửa đã bắt đầu di chuyển, tất cả mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình, Diêm Đàm thậm chí cũng đã nhẹ nhàng nằm trên giường ngủ chống đầu chơi điện thoại.

Diêm Thanh Viên cảm thấy Diêm Đàm thật sự là dưới bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể vô cùng tự nhiên hòa nhập vào trong đó, có thể ngồi ở ven đường giống như một nhân viên văn phòng đang chán nản,có thể hòa nhập hài hoà với người già chơi cờ vua trong tiểu khu, còn có thể rất dễ dàng hòa nhập vào bữa tiệc thương nghiệp của thương nhân.

Diêm Thanh Viên nhìn, có chút xúc động, anh Diêm thật sự rất lợi hại, anh ấy làm cái gì cũng rất lợi hại.

Diêm Đàm nhìn Diêm Thanh Viên đang nhìn anh ấy, buông điện thoại xuống, ngồi dậy: "Sao vậy?"

Diêm Thanh Viên nhìn Diêm Đàm: "Đột nhiên em tự hỏi liệu có phải anh Diêm làm việc cho em rất rẻ không."

Diêm Đàm bất đắc dĩ cười: "Sẽ không."

"Vậy em tin nha?" Diêm Thanh Viên nghiêng đầu.

"Tin đi." Diêm Đàm nghe thấy tiếng mở cửa của nhà hàng trên tàu, vươn tay lấy tờ một trăm tệ nhàu nát từ trong túi đưa cho Diêm Thanh Viên, "Đi ăn đi."

"Em hông." Lúc cậu ngồi xe lửa cũng đã hiểu rõ thức ăn trên tàu vô cùng đắt đỏ, gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần bên ngoài, Diêm Thanh Viên mới không muốn làm chuyện coi tiền như rác này.

"Đi!" Diêm Đàm thật sự không thể chăm sóc cậu tỉ mỉ được như Nghiêm Trạch Thanh, anh ấy càng thích để Diêm Thanh Viên làm chuyện cậu muốn làm, nhưng Diêm Thanh Viên này sao lại bướng bỉnh như vậy.

"Đói nhưng em đã mua rất nhiều thứ trong siêu thị, vì sao một hai phải đi ăn những thứ đó?" Diêm Thanh Viên chỉ chỉ gói đồ ăn vặt siêu thị dưới cái bàn đơn giản của bọn họ lúc này.

"Bởi vì em là thùng cơm." Diêm Đàm không chút lưu tình nói.

Nhất thời sắc mặt Diêm Thanh Viên đỏ lên, cậu là thùng cơm, nhưng cũng không thể ở trước mặt mọi người nói cậu là thùng cơm chứ.

"Anh Diêm, khái niệm tiêu tiền của anh quá nhiều! Anh không bao giờ so sánh giá cả!" Diêm Thanh Viên cũng là việc đáng làm thì phải làm*, không hiểu sao lại cùng Diêm Đàm vạch trần lẫn nhau.

*当仁不让: Việc nhân đức không nhường ai; việc đáng làm thì phải làm; lo việc nghĩa không thể chểnh mảng.

"Lấy hết tài sản của anh có thể chôn sống một trăm em đấy!" Diêm Đàm nói lời này đúng là vậy thật.

"Anh... Anh..." Diêm Thanh Viên tức đến đau đầu.

Những người ở bên cạnh đều cảm thấy cặp anh em không giống nhau một chút nào này nói chuyện đặc biệt thú vị, luôn lén lút lắng nghe.

Diêm Thanh Viên cảm thấy mình nhất định là bị Diêm Đàm xem thường, lại nghe thấy người bên cạnh nói: "Ây dà, em trai nhỏ này em vậy là không đúng rồi, anh của em thấy em đang tuổi lớn khôn nên để em ăn nhiều hơn chút đương nhiên là tốt rồi."

"Đúng đó đúng đó, anh của tôi có thể thương tôi như vậy thì tôi vui chết mất, một tờ một trăm tệ được một bữa cơm, thật sự quá hạnh phúc."

Diêm Thanh Viên không hiểu sao lại bắt đầu nói chuyện với những người xung quanh, Diêm Đàm thỉnh thoảng xen vào vài câu, anh ấy vô cùng không có hình tượng nằm trên giường, nửa híp mắt nhìn thiếu niên đã bắt đầu trò chuyện với người bắt chuyện.

Thiếu niên vô cùng thẳng thắn, nụ cười chân thành tha thiết như ánh mặt trời, là dáng vẻ khiến cho người ta rất thích.

"Trong nhà em có mấy người?" Đang trò chuyện, đối phương đột nhiên hỏi vấn đề này, Diêm Thanh Viên cũng không ngờ đối phương lại hỏi như vậy, sửng sốt bất ngờ không kịp đề phòng, đối phương không hiểu Diêm Thanh Viên đột nhiên im lặng, cho rằng không nghe rõ nên lặp lại, "Nhà các cậu có mấy người?"

Người nọ hỏi như vậy, thật ra cũng vì cảm thấy đôi anh em này trông thân thiết vô cùng, mặc dù cãi nhau nhưng lại hiểu biết và gần gũi đối phương, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh gia đình.

Diêm Thanh Viên vô thức kiềm chế nụ cười, nói: "Nhà của tụi em là một gia đình lớn, tụi em đều sống cùng nhau."

"Vậy hả, ở chung với nhau thì tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau." Đối phương gật gật đầu nói, mơ hồ cảm thấy như vậy rất tốt.

Một gia đình lớn? Ánh mắt Diêm Đàm như có như không nhìn Diêm Thanh Viên, là bởi vì không dành cho những người phải biết sao, Diêm Thanh Viên lúc làm việc vô cùng tuân thủ thân phận 'cô nhi' của mình, nhưng hiện tại đều là người xa lạ, Diêm Thanh Viên hiếm thấy nói về 'gia đình lớn' của mình.

"Em còn có hai người anh trai, đặc biệt xuất sắc, ba em mở công ty, mẹ em là phó giám đốc công ty, hai người anh kia đều làm việc cho gia đình."

Có lẽ Diêm Thanh Viên đã rất lâu rồi không nói về cuộc sống ở Nghiêm gia với người khác, thân phận giả Diêm Đàm đưa cho cậu đã trở thành thân phận thật sự của cậu, ngược lại cuộc sống lúc trước giống như là nằm mơ, nếu không nói nữa, cậu thậm chí còn muốn bắt đầu tự thôi miên đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.

"Mặc dù bề ngoài anh cả rất nghiêm túc nhưng thực ra rất trẻ con, đặc biệt thích những thứ mà trẻ con thích, hơn nữa thẩm mỹ cũng đáng lo ngại, nếu để cho anh ấy tự mặc quần áo thật sự là đỏ phối lục không khoa trương chút nào!"

"Anh hai của em là kiểu người vịt chết còn cứng miệng*, nếu như không phải bởi vì là người nhà thì tính cách của anh hai nhà em thật sự rất khó khiến người ta sinh ra hảo cảm, mỗi lần anh ấy quan tâm người khác đều lén lút giống như là đang làm chuyện xấu, nhưng lại không chịu nói rõ ràng, thật sự là muốn nghe được lời nói trong lòng của anh ấy thật sự có thể khiến người ta sốt ruột chết!"

*死鸭子嘴硬 (Tử áp tử chủy ngạnh): Con vịt đến lúc chết cái miệng của nó vẫn cứng, ý chỉ một người rất quật cường, giống như phạm sai lầm tất cả mọi người đều nói người đó sai, nhưng người đó vẫn không thừa nhận là mình sai.

"Còn nữa còn nữa, thật ra em còn song sinh, em cảm thấy mình sinh ra sớm hơn anh ấy, anh ấy nên là em trai em, tuy là em trai nhưng vóc dáng của anh ấy rất cao, hơn nữa siêu đẹp trai, thật đó, đừng nói là cấp bậc hot boy học đường, em cảm thấy đủ để đánh giá người đẹp nhất châu Á luôn á,

Nhưng thật ra tính tình của anh ấy rất kỳ cục, nhìn không ra anh ấy thích cái gì, cảm giác sau này nếu anh ấy muốn đuổi theo con gái nhất định sẽ đặc biệt vất vả, con gái nếu không yêu anh ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi được tính tình của anh ấy, đối với ai cũng tốt vậy không phải chứng minh không quan tâm ai hết sao, con gái muốn chính là đặc biệt! Đặc biệt đó!"

Diêm Thanh Viên vừa nhắc đến người thân trước đây thì nói liên miên không ngừng, theo nội dung nói chuyện dần dần trong đầu hiện ra quá khứ, vẻ mặt Diêm Thanh Viên dần dần lộ ra chút hoài niệm.

Diêm Đàm yên lặng lắng nghe, đó là thế giới anh ấy không biết, hoặc là nói là tất cả những gì anh ấy chưa từng chú ý đến.

Có điều đều là những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể, không quan trọng, nhưng Diêm Thanh Viên lại nhớ rõ ràng hơn so với bất kỳ ai.

Nghiêm Trạch Thanh nghe Diêm Thanh Viên nói chuyện với người khác thỉnh thoảng lại nhắc tới mình, khóe miệng tràn ngập ý cười dịu dàng, khiến cho ngoại hình không dễ ở chung tăng thêm một chút mềm mỏng.

Diêm Thanh Viên là một đứa trẻ rất tinh tế với tình cảm.

Y lại không biết hóa ra tinh tế đến mức này.

Cho đến nay sự quan tâm của y dành cho Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên đều biết hết, hơn nữa còn đáp lại.

Y nhớ rõ, y không nhớ rõ, Diêm Thanh Viên nói rất nhiều, ngay cả Nghiêm Trạch Thanh cũng nhịn không được hoài niệm quá khứ.

Đứa nhỏ này ghi nhớ mọi thứ trong lòng.

Hơn nữa thầm giấu ở nơi sâu thẳm trong ký ức.

Nghiêm Trạch Thanh ngước mắt nhìn Nghiêm Hãn Hải, em ba mà y không hiểu rõ lắm, cho dù đến bây giờ vẫn chưa ngừng tìm kiếm hoạt động trang web của Diêm Thanh Viên, y không xác định được đối phương có phải đang đề phòng điều gì hay không, hoặc là nói thật ra cũng không cho rằng bọn họ có thể mang Diêm Thanh Viên trở về?

Nghiêm Trạch Thanh không chắc rằng Nghiêm Hãn Hải sẽ không phát hiện ra sau khi y đưa Diêm Thanh Viên đi, từ sau khi bị Nghiêm Hãn Hải phát hiện, ý nghĩ tự mình mang Diêm Thanh Viên đi của y về cơ bản đã chết non.

Nghiêm Trạch Thanh nghe âm thanh Diêm Thanh Viên trò chuyện với những người khác từ tai nghe, xoa xoa ngón tay một cách vô thức, y thực sự muốn đến bên cạnh Diêm Thanh Viên ngay bây giờ.

Đột nhiên trong tai nghe truyền đến một giọng nữ nghe không rõ ràng: "Khoác lác cái gì chứ."

Người phụ nữ ngủ ở giường tầng trên của Diêm Thanh Viên, có lẽ vì cảm thấy ồn ào nên nhịn không được lên tiếng.

Sắc mặt Diêm Thanh Viên hơi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn giường trên, cậu ngồi bên cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy người phụ nữ giường trên lúc này dường như vẫn đang xe. điện thoại, một câu nói tùy ý của cô nhất thời khiến cho cảnh tượng nhiệt tình rơi vào cảnh xấu hổ.

Sự nhiệt tình của Diêm Thanh Viên cũng vì vậy mà tiêu tan rất nhiều, đối phương quả thật nói đúng, giờ đây tất cả lời nói của cậu cũng chỉ là hoài niệm cuộc sống thoải mái cùng gia đình mà thôi, bấy giờ cậu cũng chỉ là một người bình thường cố gắng kiếm tiền muốn đạt được thành tích mà thôi.

Diêm Đàm khẽ nhíu mày, vốn dĩ đang nằm trên giường hơi ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía giường trên.

Quá trình này chỉ kéo dài hơn mười giây, Diêm Thanh Viên ha ha hai tiếng rồi vò tóc phá vỡ bầu không khí khó xử quỷ dị: "Thật ra, em yếu hơn anh cả anh hai rất nhiều, cho nên cũng không được người ta yêu thích, chỉ là khi nhắc tới chuyện trong nhà cảm thấy vui vẻ mà thôi."

Diêm Thanh Viên gãi đầu, nở một nụ cười có chút ngốc nghếch, trong nụ cười này đều là chân thành, rất dễ dàng khơi dậy thiện cảm của người khác.

Nhưng sau khi Diêm Thanh Viên mở miệng, giường lại không chịu buông tha nói: "Nếu trong nhà có tiền thì ai lại đến nơi chim không thèm ỉa này chứ, nơi này cũng không có điểm gì để tham quan, hai người này túi lớn túi nhỏ chiếm hết không gian, tôi còn không có chỗ để vali."

Diêm Thanh Viên sửng sốt, nhìn vào đáy giường của hai người họ vào lúc này, thực sự đã lấy không ít thứ.

Trong lúc nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, gãi gãi hai má, cười hì hì hai tiếng, đây đúng là sự thật.

"Hai người mang theo cái gì vậy? Nhiều như vậy, lúc đầu lên tôi đã thấy rồi." Người đang nói chuyện với Diêm Thanh Viên hỏi.

"Mang theo khá nhiều đồ, bởi vì tụi em sẽ tạm thời rời khỏi thành phố này để đến một nơi khác, cho nên rất nhiều thứ không bỏ được, vì vậy em đã mang chúng theo luôn." Diêm Thanh Viên không cảm thấy mấy thứ này đặt ở bên cạnh mình có gì không đúng.

"Ây dà, tuổi còn trẻ phải biết từ bỏ và rời đi, những thứ này để ở trong nhà không được sao?" Dù sao số lượng này quả thật là có chút khiến người ta kinh ngạc.

"Thì đó, nếu muốn đi xa, mang theo nhiều đồ như vậy làm gì? Lẽ nào bọn họ thật sự không mua nhà ở nơi này sao? Nếu là gia đình giàu có thì dù thế nào cũng nên mua một căn nhà chứ nhỉ." Lúc này người phụ nữ nằm giường trên đã bắt đầu không chịu buông tha, cho dù nói như thế nào cũng thích châm chọc Diêm Thanh Viên mới chịu, dường như vừa rồi bọn họ ồn ào khiến cho cô vô cùng không vui.

Diêm Đàm nhíu mày, anh ấy ngồi dậy, vô tình mở miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Diêm Thanh Viên, đối phương rõ ràng là đang nói, đừng làm lớn chuyện.

Diêm Đàm bị ánh mắt ngăn lại, Diêm Thanh Viên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không hy vọng gây ra náo loạn ở nơi này, dù sao thì bọn họ cũng đã nói quá nhiều ở nơi công cộng.

Tuy nhiên, sau khi người phụ nữ ở giường trên nhận thấy sự im lặng của Diêm Thanh Viên, cô tự nhận bản thân đã đoán được lai lịch thực sự của họ, giọng điệu nói chuyện càng trở nên sắc bén hơn, sự chèn ép khiến cô khó chịu, ừm, Diêm Thanh Viên sẽ khiến tâm trạng bị tắc nghẽn trở nên thoải mái hơn.

"Đúng là ai cũng thích khoác lác với người bên cạnh mình, cũng không biết lấy đâu ra tự tin, rõ ràng bản thân trông giả mạo thế kia, nếu là điều kiện gia đình của tôi kém như vậy, mỗi ngày tôi đều giấu chuyện trong nhà hết, nói cho người khác biết thì rất xấu hổ."

Diêm Đàm cau mày thật chặt, anh ấy không thích cách người phụ nữ này nói chuyện với Diêm Thanh Viên.

Từ khi Diêm Thanh Viên bắt đầu làm nhân viên chuyển phát nhanh, cho tới nay đều từng gặp đủ loại khách hàng kỳ lạ, nhưng cũng may tính tình của cậu không tệ, ngược lại chưa từng gặp chuyện gì lớn, bản năng tìm lợi thế và tránh bất lợi khiến cậu quyết định lúc này tốt nhất là nên im lặng.

"Vì sao một câu cũng không nói?" Ngay khi Diêm Thanh Viên quyết định một điều nhịn chín điều lành, đột nhiên bên tai Diêm Thanh Viên truyền đến một giọng nói phảng phất như ảo giác.

Diêm Đàm ngây ngẩn cả người.

Ngẩng đầu nhìn thấy người bên cạnh bọn họ lúc này, nhưng không thấy Nghiêm Hãn Hải.

Diêm Thanh Viên chớp mắt, khuôn mặt đầy nghi ngờ, nhưng lại thực sự xem nhẹ giọng nói kia, coi như là ảo giác của mình.

Nghiêm Trạch Thanh đang đứng ở phía sau Diêm Thanh Viên, hắn cúi đầu nhìn người em trai đã có sự khác biệt rất lớn so với trong trí nhớ của mình, đau lòng và lòng trìu mến không ngừng dâng trào.

"Tính tình tiểu thiếu gia tôi tỉ mỉ chăm sóc bao lâu nay mới nuôi ra được, sao có thể ở trước mặt một người phụ nữ không biết tên liền im lặng như vậy được?" Nghiêm Trạch Thanh không nhịn được nữa, y không muốn nhìn thấy hình ảnh Diêm Thanh Viên bị ức hiếp dù chỉ một chút.

Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt, nhưng mà, ảo giác này cũng quá chân thật rồi, chẳng lẽ là có người có giọng nói rất giống Nghiêm Trạch Thanh đang ở bên cạnh cậu nói chuyện sao? Diêm Thanh Viên nghi ngờ quay đầu về hướng giọng nói phát ra.

Người phụ nữ giường trên dường như bị những lời này kích thích ra lửa giận trực tiếp từ trên giường thò người ra xem tên nhóc ồn ào đó là ai.

Lọt vào trong tầm mắt là một người đàn ông thoạt nhìn có chút hung bạo, lúc này người đàn ông đứng ở nơi đó, vóc dáng của y rất cao, khí chất đặc biệt xuất chúng, lúc này những người có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây đều nhìn về phía y, đều bị thu hút bởi khí chất đặc biệt của người đàn ông đột ngột xuất hiện này.

Mà lúc này người người ngạc nhiên nhất là ai? Đó là Diêm Thanh Viên, một trong những nhân vật chính của vụ việc!

Cả người Diêm Thanh Viên đều choáng váng, có phải là do cậu quá nhớ anh hai nên xuất hiện ảo giác hay không? Vì sao cậu giống như nhìn thấy anh hai đang đứng ở trước mắt cậu.

"Anh hai?" Diêm Thanh Viên nơm nớp lo sợ gọi, sợ người khác coi mình là tên bị bệnh thần kinh nói chuyện với không khí.

Nghe giọng nói quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, xưng hô quen thuộc, tâm trạng vẫn chưa thể yên ổn của Nghiêm Trạch Thanh cuối cùng cũng bình tĩnh lại vào giờ phút này.

Nghiêm Trạch Thanh nhìn đôi mắt thiếu niên, trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn bộ mang theo bóng dáng của mình, tình cảm của cậu tựa như đều thông qua ánh mắt này truyền đạt đến, Nghiêm Trạch Thanh bất giác vươn tay, vuốt ve mái tóc thiếu niên.

Cách một năm, y lại một lần nữa được chạm vào thiếu niên y vẫn luôn nhớ nhung, cuối cùng cũng có thể bảo vệ người thân mà y luôn muốn bảo vệ.

Diêm Thanh Viên cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương, là thật thể, không phải đang nằm mơ, ban ngày ban mặt sao cậu có thể nằm mơ được chứ?

Đây là thật.

Vậy mà là thật.

Trong đầu Diêm Thanh Viên một mảnh hỗn loạn, muốn gọi Nghiêm Trạch Thanh, nhưng không hiểu sao lại nói: "Nhị thiếu gia."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.