Cố Cam Cam là một đứa trẻ đáng yêu, Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn cho là như vậy, ít nhất bé được nuôi nấng rất tốt, một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ sẽ luôn đáng yêu hơn một đứa trẻ chưa từng có nó.
Mặc dù nói như vậy không hề có đạo lí, nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng cảm thấy anh cả anh hai nhà mình không đáng yêu chút nào.
"Anh không đi sao?" Cố Cam Cam hỏi.
Nghiêm Thanh Viên không muốn vào căn nhà này, một khi cánh cửa đóng lại chính là ở địa bàn của người khác.
"Lúc đến đây anh nhìn thấy một công viên nhỏ bên đường, chúng ta đi đến đó được không?" Nghiêm Thanh Viên nghĩ, "Anh mời em ăn đồ ăn vặt."
Dù sao cũng là người quen, Cố Cam Cam vẫn đồng ý: "Anh chờ tôi thay quần áo."
Thời tiết bên ngoài không lạnh lắm, lúc này đã đến giờ tan làm, những người bán hàng rong đã lần lượt bắt đầu bày hàng, đủ loại đồ ăn vặt và chảo dầu bốc khói đã xuất hiện trên đường phố, thay vì nói là một công viên nhỏ chi bằng nói là một mảnh đất trống nhỏ, trong mảnh đất trống có bày rải rác một số dụng cụ thể thao.
Cố Cam Cam thay quần áo thật ra trông rất đẹp, là bộ quần áo dài màu vàng tươi, bé buộc tóc đuôi ngựa đơn giản với những chiếc kẹp hoa xinh xắn, còn quấn một chiếc khăn quàng cổ, nhưng sau khi ra ngoài lại nới lỏng khăn quàng cổ, có lẽ là do chưa thích nghi với không khí bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573277/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.