Nghiêm Trạch Thủy làm sao có thể không biết rằng câu hỏi của Nghiêm Thanh Viên chắc chắn sẽ dắc tội mọi người nếu anh nói ra trước mặt Cố Hãn Hải, hơn nữa anh chỉ là đang trêu chọc em trai mình một chút mà thôi.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên nôn nóng, Nghiêm Trạch Thủy không nhịn được nở một nụ cười nhẹ, vươn tay nâng Nghiêm Thanh Viên lên cao như trước đây.
Nhưng Cố Hãn Hải đột nhiên đến gần bên cạnh bọn họ, một bàn tay trực tiếp ôm bờ vai Nghiêm Thanh Viên, trực tiếp ngăn chặn Nghiêm Thanh Viên đang có xu hướng tiến lên.
Nghiêm Trạch Thủy hoang mang khi dang tay chuẩn bị ôm Nghiêm Thanh Viên nhưng rồi lại thất bại, lúc này một tay của Cố Hãn Hải cầm bữa sáng một tay còn lại trực tiếp ôm ngang Nghiêm Thanh Viên.
Người Nghiêm gia đều rất cao, Cố Hãn Hải thừa hưởng gen của Nghiêm gia nên vóc dáng cũng cao, hơn nữa dáng người trời sinh và thường xuyên rèn luyện trong công việc nên sức lực rất lớn, gần như dễ dàng ôm Nghiêm Thanh Viên vào trong lòng ngực, vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên kinh ngạc, hoàn toàn không thể tránh thoát được.
Nghiêm Trạch Thủy nhướng mày, ngẩng đầu liếc xéo Cố Hãn Hải, phải nói rằng từ khi người này đến sau này cơ hội để mình thân mật với Viên Viên đã giảm đi rất nhiều, muốn nói đây không phải cố ý, không chừng chẳng ai tin nổi.
Cố Hãn Hải đang ngăn cản Nghiêm Thanh Viên thân mật với bọn họ? Mặc dù rất kỳ lạ nhưng là sự thật.
"Eo, eo sắp đứt mất thôi..." Nghiêm Thanh Viên khó khăn dùng mũi chân chạm mặt đất, eo bị Cố Hãn Hải giữ chặt thật ra rất khó chịu, sức lực nơi cánh tay của Cố Hãn Hải lớn, nhưng trọng lực của hắn trực tiếp dồn vào một cánh tay, áp lực quá lớn làm cho cậu cảm thấy đau.
Cố Hãn Hải đặt Nghiêm Thanh Viên lên giường, Nghiêm Thanh Viên lập tức xốc quần áo của mình lên lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn và non nớt, bên trên vậy mà thật sự bị Cố Hãn Hải làm cho hằn một vòng đỏ.
"Khó trách đau như vậy." Đau như vậy khiến Nghiêm Thanh Viên lập tức quên mất vừa rồi rốt cuộc mình đang nôn nóng cái gì.
"Cố Hãn Hải, có phải dùng sức quá lớn hay không?" Nghiêm Trạch Thủy nhìn thấy hết hằn đỏ này cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, vươn tay muốn chạm vào.
Nhưng đặt bữa sáng sang một bên, tiện tay kéo quần áo Nghiêm Thanh Viên xuống, ý định véo một miếng của Nghiêm Trạch Thủy tan thành mây khói.
Quen đường quen nẻo* cầm quần áo bên cạnh lên, muốn giúp Nghiêm Thanh Viên mặc vào, mà Nghiêm Thanh Viên lại không chút nghĩ ngợi liền kéo quần áo qua tự mình mặc vào.
*轻车熟路 (Khinh xa thục lộ): Ngựa quen đường cũ, xe nhẹ chạy đường quen, quen việc dễ làm.
Nghiêm Trạch Thủy ở bên cạnh nhìn, mặc dù trước đây chỉ là cảm giác, nhưng bây giờ đã xác định, Cố Hãn Hải đang ngăn cản anh tiếp xúc thân thể với Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Trạch Thủy sờ cằm, cho dù là ghen với bạn đời của mình, hắn cũng không nên ghen đến người nhà.
"Viên Viên nè, đến nhà ăn của công ty ăn sáng đi em." Nghiêm Trạch Thủy nói.
"Ồ." Nghiêm Thanh Viên cũng biết mùi thức ăn trong phòng sẽ làm tổn hại đến hình tượng của công ty, vô cùng tự giác đi, cũng không quản Cố Hãn Hải, dù sao bọn họ cũng có công việc.
Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên rời đi, lúc này mới nhướng mày nhìn Cố Hãn Hải: "Cố Hãn Hải, tuy tôi có thể hiểu rằng với tư cách là một người yêu thì sẽ có dục vọng độc chiếm, nhưng cậu thật sự không cần thiết phải làm cái này như vậy."
Cố Hãn Hải an tĩnh nhìn Nghiêm Trạch Thủy, không nói gì cả.
Nghiêm Trạch Thủy cũng không cảm thấy Cố Hãn Hải nói ít có chỗ nào không ổn, rất bình thản nói: "Cho dù thế nào, chúng tôi cũng là anh em ruột, ngay cả chúng ta cũng đề phòng thì có chút quá đáng."
Lúc này hai người nhìn nhau, nụ cười của Nghiêm Trạch Thủy đã dần phai nhạt.
Sau đó anh thở dài: "Quên đi quên đi, sớm hay muộn sẽ có một ngày Viên Viên dạy cho cậu một bài học."
Tuy rằng Nghiêm Thanh Viên rất ít đến công ty nhà mình, nhưng công ty rốt cuộc có gì cậu vẫn biết, bởi vì cả tòa nhà thậm chí ngay cả mấy tòa nhà xung quanh đều là cao ốc văn phòng của xí nghiệp Nghiêm gia, và có một tầng dành riêng cho nhân viên căn tin và căn tin, dùng để cung cấp phúc lợi cho nhân viên.
Đồ ăn trong nhà ăn rất ngon, Nghiêm Thanh Viên cũng rất thích, có điều bữa sáng mà Cố Hãn Hải đưa cho cậu hôm nay trông như được làm từ nhà ăn, nhưng sau khi ăn vào miệng lại có mùi vị siêu ngon, hôm nay đầu bếp phát huy vượt mức bình thường à?
Nghiêm Thanh Viên ăn xong bữa sáng vẫn chưa đã thèm, xoay người cầm dĩa đi đến trước ô cửa sổ nhỏ* mua thêm một ít, nhưng mua xong rồi ăn như thế nào mùi vị đều rất nhạt.
*Là cái ô cửa mình hay ngăn cách mình giữa người mua và người bán á.
"Kỳ lạ quá, vừa nãy mình ăn rõ ràng còn ngon hơn cái này, chẳng lẽ không phải nấu cùng một nồi sao?" Nghiêm Thanh Viên nghi ngờ chóp chép miệng.
Giọng nói của cậu bị người bên ô cửa sổ nghe được, nói với Nghiêm Thanh Viên: "Phần em ăn kia chắc là của một anh trai nhỏ đặc biệt đặc biệt đẹp trai đưa cho em nhỉ?"
"Sao anh lại biết ạ?"
"Buổi sáng cậu ấy đặc biệt vào nhà bếp làm đó, dùng đồ và nguyên liệu của bọn anh để nấu ăn, nói thật bọn anh cũng không ngờ cách làm giống nhau nhưng cậu ấy làm ra lại siêu ngon như vậy."
"Mọi người cũng ăn sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi, bởi vì Cố Hãn Hải chia cho mọi người cho nên cậu chỉ có thể nhận được một chút sao?
"Ăn rồi, cậu ấy làm rất nhiều, sau đó mới lấy một ít, bọn anh đều ăn vụng những phần còn lại, đầu bếp không cho bọn anh đưa cho người khác, nếu không sẽ bị lộ rằng họ không thể làm được hương vị đó, nói thật từ lúc sáng đến bây giờ đầu bếp rất suy sụp."
"Không có gì phải suy sụp đâu ạ, anh trai nhỏ siêu đẹp trai kia đã từng học với đầu bếp chuyên nghiệp, là dạng có thâm niên đó." Từ sau khi Cố Hãn Hải đến Nghiêm gia không chỉ học lễ nghi mà còn học tay nghề của đầu bếp, ai muốn dạy gì cũng không từ chối, thật là hiếu học.
"Sao em biết? Em quen người kia lắm hả?"
"Rất quen thuộc ạ, quen biết nhau." Nghiêm Thanh Viên cũng không nói dối.
Toàn bộ xí nghiệp rất lớn, cũng không phải người nào cũng từng gặp Nghiêm Thanh Viên, khi NghiêmThanh Viên ở công ty nhà mình còn có người đến hỏi cậu có phải đi nhầm chỗ hay không.
"Quen nhau lắm hả? Tên cậu ấy là gì? Cậu ấy thường xuyên ăn cơm trưa ở đây, rất nhiều cô gái trong công ty hỏi thăm chuyện của cậu ấy á, gương mặt kia lớn lên trông quá đẹp trai, cảnh đẹp ý vui."
"Em cũng cảm thấy gương mặt cậu ấy rất đẹp, chính em nhìn cũng rất động lòng." Không ai có thể cự tuyệt khuôn mặt của Cố Hãn Hải, không có người nào, "Nhưng em cảm thấy đừng nên hỏi thăm cậu ấy, năm nay cậu ấy mới mười sáu tuổi thôi."
Vẻ mặt người nhân viên bán hàng kia nháy mắt nứt ra: "Mười sáu? Diện mạo khí chất kia, mười sáu tuổi á?"
"Anh cả..." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục nói, "Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh không phải lúc mười sáu tuổi đã rất xuất sắc sao, không kỳ lạ đâu."
"Nhưng cũng không đẹp trai như anh trai nhỏ kia."
Nghiêm Thanh Viên: "Anh nói bậy, đều rất đẹp."
"Anh biết, nhưng đẹp trai và ưa nhìn không thể nói chung được, giá trị nhan sắc của anh trai nhỏ kia đã vượt qua phạm vi của người thường, cảm giác làm bạn trai bạn gái với người như này khẳng định áp lực rất lớn."
Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt: "Vì sao ạ?"
"Em xem, nếu xấu hơn so với cậu ấy, sẽ cảm thấy tự ti không đẹp bằng người ta, còn về đẹp hơn cậu ấy? Các vị ở đây một người cũng không thể đánh bại, đó chính là nhan sắc đỉnh cao, hơn nữa đẹp phi giới tính, nam nữ nhìn đều động lòng, không chỉ phải đề phòng đàn ông còn phải đề phòng phụ nữ."
Nghiêm Thanh Viên nghe mà giật mình choáng váng, cảm thấy hình như có lý nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Theo anh thấy, người như này đẹp một mình là được rồi, những người khác cũng đừng động tâm tư nhỏ kia, người như này đều là ngựa hoang, không thể kiểm soát."
Trước khi Nghiêm Thanh Viên rời khỏi quầy vẫn mơ mơ màng màng, thực sự không biết đó có phải là sự thật hay không.
Cho nên Cố Hãn Hải đẹp một mình là đang mang lại lợi ích cho công chúng sao?
Vậy có phải cậu chính là vật cản trên con đường trở nên đẹp một mình của Cố Hãn Hải không?
Nghiêm Thanh Viên thở dài thật dài, chỉ cảm thấy áp lực vẫn rất lớn.
"Sao em lại ở đây?" Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên xuất hiện khi Nghiêm Thanh Viên đang ở phòng trà.
"Anh hai?" Nghiêm Thanh Viên hoang mang, cậu không thể ở đây sao?
"Anh bảo nhà thiết kế đến văn phòng của anh cả em tìm em."
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt một chút, nhớ lại nhà thiết kế, mỗi một lần trở về nhà chính ăn tết đều sẽ thiết kế quần áo mới một lần nữa, mặc dù không quan tâm lắm đến vẻ ngoài rạng rỡ nhưng cũng cần phải bày tỏ nhà nhánh rất coi trọng lần tụ họp lần tụ họp này của nhà chính, cho dù Nghiêm Thanh Viên gần như sẽ không xuất hiện ở hội trường chính nhưng vẫn được may quần áo mới.
"Năm nay hình như em không cao lắm, cũng không béo, quần áo năm rồi chắc là vẫn mặc được." Nghiêm Thanh Viên muốn từ chối, cậu đã nghe nói về mức phí của nhà thiết kế đắt như thế nào, trước đây không biết, bây giờ mới biết được nhà thiết kế ở nhà rốt cuộc đốt tiền bao nhiêu.
"Quần áo đã chuẩn bị xong, lần đo này chủ yếu là để xác nhận xem dữ liệu cơ thể của em có thay đổi hay không." Giọng điệu của Nghiêm Trạch Thanh đều đều, một tay đẩy Nghiêm Thanh Viên đi về phía trước.
"Làm xong rồi ạ?" Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, "Sao lại xong rồi?"
"Lúc trước em ở bệnh viện, nghĩ đến phần đầu bị đánh nên không quấy rầy em."
Khi Nghiêm Trạch Thanh nói về thời điểm đó ngón tay vô thức vuốt ve sợi tóc bên tai Nghiêm Thanh Viên, trên thực tế là đang nhìn chỗ hổng bên tai Nghiêm Thanh Viên, ngón tay chạm nhẹ khiến Nghiêm Thanh Viên cảm thấy ngưa ngứa, lơ đãng nghiêng đầu tránh né, Nghiêm Trạch Thanh theo bản năng rút tay lại.
Nghiêm Thanh Viên nhìn động tác của Nghiêm Trạch Thanh, lại nhớ đến tai của mình, dường như đã hiểu gì đó: "Anh hai ơi, em hông đau, gần như đã lành rồi, không tin anh sờ sờ xem."
Tai của Nghiêm Thanh Viên đã hồi phục rất tốt, hiện tại không còn đau nữa, khi lành chỉ có cảm giác hơi ngứa.
Sau đó Nghiêm Thanh Viên bước lên nắm tay Nghiêm Trạch Thanh, gần như bướng bỉnh áp tay Nghiêm Trạch Thanh vào tai mình, lúc này cả người Nghiêm Trạch Thanh cứng đờ, ngón tay lại càng cứng đờ đến không cách nào nhúc nhích.
Nghiêm Thanh Viên cảm nhận được nhiệt độ trên tay Nghiêm Trạch Thanh không đồng đều, lòng bàn tay ấm áp, nhưng ngón tay của y lại rất lạnh lẽo, hiển nhiên rất căng thẳng.
Nghiêm Thanh Viên dán tai lên lòng bàn tay Nghiêm Trạch Thanh, ngước mắt nhìn Nghiêm Trạch Thanh lúc này đã cứng đờ cả người, trong đôi mắt to hiện lên ý cười, không có bất kỳ đau đớn nào trong đó.
Tâm trạng của Nghiêm Trạch Thanh tốt hơn rất nhiều vì nụ cười tinh nghịch của Nghiêm Thanh Viên, sau đó cử động ngón tay cứng đờ nhẹ nhàng nhéo tai Nghiêm Thanh Viên.
Cho đến giờ Nghiêm Trạch Thanh vô cùng bình tĩnh, như thể không có gì có thể đánh bại y, nhưng sự thật lại không phải vậy, sau khi gặp phải sự cố của Nghiêm Thanh Viên, tất cả lý trí của y đã bỏ y mà đi.
Khi y nhìn thấy thiếu niên nằm trên giường bệnh không biết sống chết ra sao bị đẩy vào phòng cấp cứu, hô hấp của mình suýt chút nữa đã ngừng thở.
Tất cả sự bình tĩnh của y bắt nguồn từ một câu nói, là một cuộc trò chuyện giữa bác sĩ và bác sĩ thực tập, anh vô tình nghe thấy: bệnh nhân đang rất nỗ lực để vượt qua, điều chúng ta có thể làm là giúp bệnh nhân vượt qua.
Nghiêm Thanh Viên là một đứa trẻ cố gắng, vẫn luôn là như vậy.
Dù đau đớn đến đâu, cậu cũng sẽ cố gắng hết sức để vượt qua.
Vì vậy y cưỡng ép bản thân phải ổn định, nghiêm túc xử lý thủ tục, lắng nghe những điều cần lưu ý mà bác sĩ nói.
Y trước sau vẫn mạnh mẽ như thế, đối với việc mình làm không có chút chần chờ nào, nhưng trên thực tế cho đến bây giờ, vẫn luôn căng thẳng.
Mà bây giờ nhìn Nghiêm Thanh Viên đang mỉm cười trong lòng bàn tay y, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau một thời gian dài như vậy.
"Mau đi đi." Nói xong Nghiêm Trạch Thanh hiếm thấy chủ động thân mật với Nghiêm Thanh Viên một chút, nhẹ nhàng hôn lên vết thương đã lành trên gáy Nghiêm Thanh Viên, nơi cậu bị Tư Tuyết Ngữ đánh, "Quần áo đã được làm xong từ trước, chỉ cần sửa lại một chút, bộ quần áo lần này được thiết kế để em và Cố Hãn Hải thành một cặp đôi."
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn mắt: "Hả?"
Nghiêm Trạch Thanh nhìn vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên, hỏi nửa chừng: "Không phải em vẫn luôn thích cùng anh cả của em mặc trang phục ba con sao?"
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cứng đờ.
À, cái này.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến mỗi lần cùng nhau đi chơi rồi trở về đều mặc những bộ quần áo kỳ lạ một lời khó nói hết.
Những cái đó thật ra đều là thẩm mỹ của Nghiêm Trạch Thủy, hơn nữa những quần áo đó khác với những bộ quần áo đắt tiền mà cậu mặc, cho dù có đổ mổ hôi và chơi đùa bao nhiêu cũng sẽ không cảm thấy đau lòng hay có bất kỳ vấn đề gì, cho nên mỗi lần ra ngoài rồi trở về mới mặc những bộ quần áo như vậy.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy lúc này mình không nên làm sáng tỏ thì hơn, nếu không quan niệm về quần áo chất lượng kém của anh cả sẽ ăn sâu vào lòng mọi người hơn trước.
"Cố Hãn Hải cậu ấy đã đo rồi ạ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi, mình muốn thiết kế cho Cố Hãn Hải mấy bộ quần áo có thể mặc khi đến nhà chính, bây giờ làm gấp còn kịp không?
"Ừ." Chẳng qua chỉ là thêm chút tiền mà thôi.
"Vậy giờ em đi liền."
Nghiêm Trạch Thanh nhìn Nghiêm Thanh Viên trước sau vẫn tràn đầy sức sống, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, rõ ràng lúc trước còn nằm trên giường bất tỉnh, nhưng chỉ cần tỉnh lại tuyệt đối tràn đầy sức sống, dường như dáng vẻ yếu ớt kia chỉ là ảo giác.
Chính vì vậy, sự yếu ớt đó càng khiến người ta khó chấp nhận hơn.
"Chời ơi cái tỉ lệ cơ thể này, đây quả thực là do ông trời sáng tạo ra, quả thực được bảo quản ở trạng thái tốt nhất, thật sự không thể tưởng tượng được có người có thể lớn lên phù hợp tiểu chuẩn như vậy, má ơi tôi thật thích chiều cao này, tiểu soái ca xin cậu đừng nhìn tôi, cậu nhìn tôi thì tôi sẽ ngất ngay tại chỗ đó."
Nhà thiết kế nam đang đo kích thước vừa không ngừng xúc động, tay vừa không ngừng sờ soạng Cố Hãn Hải, Nghiêm Thanh Viên biết Cố Hãn Hải cũng không thích bị sờ lắm nhưng lần này lại an tĩnh đến bất ngờ.
"Lúc trước nhìn từ xa đã cảm thấy cậu thật sự là quá hoàn hảo, nhưng khi thật sự nhìn kỹ mới biết sự hoàn hảo còn có thể được cải thiện lên một mức độ cao hơn, chỉ cần nhìn cậu linh cảm trong đầu tôi đã có thể liên tục bùng phát ra."
Nghiêm Thanh Viên nhìn lời nói và cử chỉ khoa trương của nhà thiết kế nam, nhà thiết kế này là nhà thiết kế mà Nghiêm gia mỗi lần cần sẽ mời tới, mặc dù ngôn ngữ và cử chỉ rất khoa trương nhưng trang phục được thiết kế ra thật sự rất thành thục thận trọng.
Ngay sau khi đối phương nói xong Nghiêm Thanh Viên lập tức nói theo: "Vậy Cố Hãn Hải hoàn hảo như vậy, khi chú thiết kế và may quần áo, có thể giảm giá cho chúng cháu không ạ?"
Đối với Nghiêm gia mua đồ trên cơ bản chưa từng xuất hiện giảm giá, nhà thiết kế chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu thiếu gia Nghiêm gia sẽ thực sự đưa ra một yêu cầu kỳ diệu như vậy.
"Giá của thiết kế là giá của thiết kế, tôi rất đắt tiền." Nhà thiết kế lập tức lộ vẻ khó xử, nói giỡn hoài, đó là tiền, đương nhiên phải nói cách khác.
Nghiêm Trạch Thủy ở một bên nhìn văn kiện không chớp mắt.
"Nhưng chú cũng nói rằng Cố Hãn Hải hoàn hảo như vậy, cậu ấy đã cho chú nguồn cảm hứng, đây lẽ nào không phải là ghi công lớn sao? Chú cần tiền cho thiết kế của mình, Cố Hãn Hải cung cấp nguồn cảm hứng thiết kế cũng rất đắt." Nghiêm Thanh Viên mở ra những kỹ năng bán rau mà cậu đã được đào tạo trong nửa năm.
Nghiêm Trạch Thủy cố ý lật một trang văn kiện, Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên mà không nói lời nào.
"Nhưng mà..." Nhà thiết kế lưu luyến nhìn Cố Hãn Hải, đẹp trai đến mức làm người ta mềm nhũn cả chân, bình thường gã thật sự rất vội muốn đi thiết kế, nhưng đây là đơn của Nghiêm gia, một thiết kế một năm liền không cần lo lắng về ăn uống trong một năm.
"Cố Hãn Hải chúng cháu có ngoại hình mà mọi người đều yêu thích, người gặp người thích, phong cách gì cũng có thể kiểm soát, trong làng giải trí chính là minh tinh nổi tiếng, nói thật, chú thật sự kiếm được tiền rồi, dù sao Cố Hãn Hải chúng cháu bình thường chính là không cho ai chạm vào."
Nghiêm Thanh Viên đã bắt đầu nói lung tung*, nhưng sau khi Cố Hãn Hải nghe thấy lời này đã gợi lên một nụ cười, bí ẩn lại dịu dàng, mà nhà thiết kế nhìn thấy nụ cười này lại hít hà một hơi, hoàn hảo! Quá hoàn hảo!
"Tiểu thiếu gia ngài thật là..." Sao có thể nắm được điểm đau của người ta nhiều như vậy, nói thật một người hoàn hảo như vậy thật sự là không thể khống chế được, sau đó nhà thiết kế chuyển mắt hỏi: "Tiểu thiếu gia, nghe nói đây là người yêu của ngài, ngài dây dưa như vậy lẽ nào là bởi vì ghen sao?"
Khá lắm, Nghiêm Thanh Viên ngay lập tức nheo mắt lại, gặp đối thủ* rồi.
*棋逢对手 (Kỳ phùng địch thủ): Dùng để chỉ đối thủ có trình độ, bản lĩnh tương đương, ngang bằng nhau, khó phân cao thấp.
Sau đó Nghiêm Thanh Viên gật đầu nói: "Chú nói rất đúng, cháu đã đưa Cố Hãn Hải cho chú đo đấy, xét từ vẻ đẹp của Cố Hãn Hải thấy thế nào cũng là cho mượn, chú thật sự được lợi, cháu nói giảm giá cũng không tính là gây sự vô cứ nhỉ?"
Nhà thiết kế nghiến răng, vốn tưởng rằng thiếu niên mười mấy tuổi nói dù gì cũng sẽ có chút thẹn thùng, nhưng Nghiêm Thanh Viên lúc này mặt không đỏ tim không đập nhanh... Đợi xíu, tiểu thiếu gia đỏ mặt?
Lúc nói không có cảm giác gì, nhưng sau khi nói xong sắc mặt Nghiêm Thanh Viên đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, có trời mới biết, có trời mới biết cậu đã lấy bao nhiêu dũng khí để nói ra những lời này!
Nghiêm Trạch Thủy ở một bên đã bắt đầu che miệng lén cười, bây giờ thậm chí còn không đọc được một trang văn kiện, tội lỗi tội lỗi, chỉ cần Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh thì anh không thể tập trung vào công việc của mình, tật xấu này đúng là không thể cứ để nó như vậy.
Cố Hãn Hải cũng cười, dáng vẻ tiểu thiếu gia tràn đầy sức sống cùng người khác cò kè mặc cả, khiến Cố Hãn Hải cảm thấy vô cùng buồn cười, cũng có chút chua xót.
Trước giờ chưa từng quan tâm đến thân phận của mình rốt cuộc là gì, địa vị gì, có tiền hay là không có tiền, chỉ cần có thể sống là được, những thứ này cũng chỉ là vật ngoài thân.
Khoảng thời gian Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh hắn dùng hết sức mình để thích ứng cuộc sống bình thường, những điều hắn từng cảm động giờ đây đều hóa thành đau lòng như bây giờ, hắn thật lòng yêu thương một người không hy vọng cậu phải trải qua mưa gió, Cố Hãn Hải cũng không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên luôn gặp khó khăn về tiền bạc.
Nhưng mà...
Đáng yêu vẫn là đáng yêu.
"Nói vậy khi tôi thiết kế quần áo cho đại thiếu gia, nhị thiếu gia và tiểu thiếu gia giá cả đều như nhau, tôi không biết vì sao anh chàng đẹp trai này lại phải rẻ hơn?"
Nghiêm Thanh Viên trừng mắt, chiêu này thật độc quá, kéo người khác xuống nước để bình đẳng, nếu cậu trả lời không thỏa đáng sẽ đắc tội với người của hai bên!
Nghiêm Thanh Viên lập tức cảm nhận được cảm giác cảm giác của anh cả lúc ấy khi mình hỏi Nghiêm Trạch Thủy, may mà lúc ấy bị Cố Hãn Hải cắt ngang, đúng là đạo trời luân hồi rất công bằng*, bây giờ trời xanh không bỏ qua cho cậu rồi sao huhu.
*天道好轮回 câu gốc là 天道好轮回, 苍天饶过谁 (Thiên đạo hảo luân hồi, thương thiên nhiêu qua thuỳ): Làm điều thiện sẽ được thiện báo, làm điều ác sẽ bị ác báo. Làm điều xấu mà trong nhất thời không thấy báo ứng thì chớ nghĩ rằng trời đã bỏ qua, đợi đến lúc luân hồi thì mới biết trời không bỏ qua kẻ xấu và cũng không quên báo đáp người tốt.
Nhưng khi Nghiêm Thanh Viên đang suy nghĩ nên nói như thế nào mới xử lý công bằng sự việc, Cố Hãn Hải đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp gợi cảm lập tức mê hoặc nhà thiết kế mất nửa hồn.
"Bản thân tôi vốn rất rẻ, tôi là cho không tiểu thiếu gia." Cố Hãn Hải đứng bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, hơi cúi đầu bảo vệ Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh, "Nhưng tôi chỉ cho không tiểu thiếu gia, đối với những người khác, tôi rất đắt."
Nghiêm Thanh Viên sững sờ trong giây lát, sau đó tai vẫn bất giác đỏ như bị sốt, trực tiếp đỏ bỏng má cậu, Cố Hãn Hải ở rất gần cậu, cứ như vậy nói một câu như vậy bên tai cậu, Nghiêm Thanh Viên cũng giống nhà thiết kế không chuẩn bị tâm lý trước nên đầu óc cả hai người đều rối loạn mơ hồ*.
*七荤八素 (Thất huân bác tổ): Tình trạng đầu óc rối loạn, hồ đồ hoặc mê muội, không tỉnh táo.
Cách đối xử khác biệt và không hề do dự cho dù là ai cũng sẽ hoang mang chốc lát, khó mà cãi lại được.
Nghiêm Trạch Thủy ở một bên nhìn Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải đang phát ngốc nhìn Nghiêm Thanh Viên sắc mặt đỏ rực, cảm thấy hơi buồn cười.
Cố Hãn Hải cố ý quyến rũ Nghiêm Thanh Viên lại bị dáng vẻ đáng yêu của em trai nhỏ nhà mình quyến rũ, cũng không biết rốt cuộc là ai quyến rũ ai.
Nghiêm Trạch Thủy bỗng cảm thấy cuộc sống như vậy, thật ra rất tốt.
Vốn dĩ cho rằng sống an tĩnh mới thoải mái dễ chịu, nhưng khi thật sự cảm nhận được bầu không khí khác với an tĩnh, anh mới hiểu được hóa ra sở thích của anh không phải là yên tĩnh, mà là bởi vì không có người mình thích, cho nên mới thích yên tĩnh.
Một Nghiêm Thanh Viên ồn ào chỉ khiến anh cảm thấy thú vị, chứ không phải bực bội.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy thật sự không thể ở chỗ của anh cả nữa, Cố Hãn Hải làm thư ký của anh cả lúc nào cũng phải có mặt, mà Nghiêm Thanh Viên nhận ra ánh mắt của mình vẫn luôn đặt trên người Cố Hãn Hải, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Vì vậy dứt khoát xa mặt cách lòng*, định đến văn phòng của Nghiêm Kỳ Thúy bình tĩnh một chút, sau khi gõ cửa mở cửa lại nhìn thấy Tịch Hạc lúc này cũng đang ngồi trên sô pha, đang uống cà phê.
*眼不见为净: Sự việc gì không ở trước mắt hoặc trong tầm mắt, chúng ta có thể sẽ lãng quên hoặc không để ý tới nó.
"Mẹ ạ." Nghiêm Thanh Viên cung kính nói chuyện.
Tịch Hạc vô ý nhíu mày, buông tách cà phê xuống, bà không thích Nghiêm Thanh Viên cung kính với mình, nên có ý đồ xấu rót cho cậu một tách cà phê.
Nghiêm Thanh Viên chưa từng uống cà phê, hoặc là nói thứ cậu uống đều bỏ thêm sữa đặc và đường, cà phê mới là thức uống phụ, cà phê có hương thơm thuần khiết nhưng lại có vị đắng nồng đậm, khiến nét mặt Nghiêm Thanh Viên đều nhíu lại.
Nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên như vậy, Tịch Hạc cố ý bắt nạt Nghiêm Thanh Viên không nhịn được cong khóe miệng, cản thấy rất thú vị, quả nhiên bắt nạt một đứa nhỏ đáng yêu sẽ có cảm giác rất thú vị.
Nghiêm Kỳ Thúy liếc nhìn Tịch Hạc đột nhiên sinh ra hứng thú xấu, không nói gì.
"Ba mẹ đang nói gì vậy ạ?" Khi hai người ở bên cạnh nhau thường nói về công việc, cho dù đó là thực tế hay trong sách.
"Thảo luận một ít chuyện." Nghiêm Kỳ Thúy tùy ý trả lời.
Ngược lại Tịch Hạc lại nói thêm vài câu: "Chuyến đến nhà chính lần này, buổi xem mắt của anh cả con cũng có thể cùng nhau sắp xếp."
Nghiêm Thanh Viên hơi sửng sốt: "Người yêu của anh cả có thể để cho anh ấy tự chọn không ạ? Nếu như là liên hôn thương nghiệp thì, có lẽ sẽ..."
Sẽ tương đối bi kịch.
Nghiêm Thanh Viên mím môi, không nói câu này ra, dù sao đây cũng là chuyện chưa xảy ra.
"Những việc này con không cần lo lắng, nhưng có một việc." Tịch Hạc từ tư thế nửa tựa vào sô pha chuyển sang ngồi thẳng dậy, trở nên uy nghiêm lại nghiêm túc, "Nghiêm Thanh Viên, con quen biết gia chủ từ khi nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]