Tịch Hạc đột nhiên hỏi như vậy khiến Nghiêm Thanh Viên hồi lâu cũng không biết nên trả lời thế nào, đôi mắt khờ khạo và ánh mắt không thể tin được nhìn Tịch Hạc giống như biểu cảm khiếp sợ của một bé búp bê, vô cùng đáng yêu.
Nghiêm Thanh Viên lắp bắp hỏi: "Gì... Gì ạ, mẹ nghe từ đâu chuyện này thế?"
Tịch Hạc hơi nhướng mày: "Chẳng lẽ không có à?"
Hôm qua mới được Cố Hãn Hải tỏ tình xong, sao hôm nay mẹ đã biết rồi? Cố Hãn Hải cũng đâu phải dạng người có thể nói những lời như vậy.
Nghiêm Thanh Viên im lặng trong chốc lát, Tịch Hạc cũng không hối, cuối cùng Nghiêm Thanh Viên gật đầu: "Đúng vậy, mẹ ạ."
Nếu là Tịch Hạc nói có lẽ sẽ ngăn cản bọn họ, diễn một câu chuyện hào môn yêu nhau nhưng không được ở bên nhau, đóng vai phản diện một lần sau đó chia rẽ bọn họ, nếu cậu có nhiều trở ngại hơn so với Cố Hãn Hải, cậu cũng không nghĩ nhiều về điều đó.
"Vậy hả? Mẹ đoán đúng rồi mà." Tịch Hạc chỉ tùy ý nhướng mày, sau đó không nói gì nữa.
Nghiêm Thanh Viên bất ngờ: "Mẹ ơi?"
Tịch Hạc nhếch khóe miệng, cười mà như không cười: "Chỉ là cảm thấy ánh mắt nhìn con có chút bất thường, cho nên hỏi thử, không ngờ thật sự là như vậy."
Lúc này tâm trạng của Nghiêm Thanh Viên đã không thể dùng lời nói để hình dung, quả thực khiếp sợ, mẹ của cậu, mẫu thân của hắn, vậy mà lừa cậu!
Nghiêm Thanh Viên cắn răng: "Lẽ nào mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573235/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.