Cố Hãn Hải gắt gao nắm chặt cổ tay người phụ nữ, căn bản không khống chế lực tay, người phụ nữ hét lên đầy đau đớn, rõ ràng là đau đớn vô cùng.
Dù vậy Cố Hãn Hải cũng không thật sự dứt khoát cứ như vậy bẻ gãy cánh tay của nàng, hắn đã từng chịu tổn thất một lần, lát nữa mà lỡ đi gặp cảnh sát thì rất khó giải thích.
Tiện tay ném người phụ nữ sang một bên, lúc này vệ sĩ mặc tây trang giày da một trái một phải đem người phụ nữ nữ lập tức kiềm chế, người phụ nữ mở to hai mắt không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Mẹ, mẹ ơi, mấy người vì sao muốn bắt mẹ tôi?" Lúc này Cố Cam Cam hiển nhiên luống cuống, không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, đi lên muốn ngăn lại những người khác, nhưng bé cao còn không đến ngực của người đàn ông trưởng thành căn bản không làm gì được.
"Mấy người đang làm gì? Vì sao muốn bắt tôi, mấy người là ai?" Người phụ nữ lập tức hét lớn, hơn nữa muốn cầu cứu với những nhân viên y tế bên cạnh, "Mấy người cái gì, nhanh báo cảnh sát đi chứ, bọn họ muốn làm gì? Bọn họ định cưỡng chế bắt người à? Đây là phạm pháp mà? Mấy người nhanh báo cảnh sát đi chứ?!"
Cố Chanh Cam ở bên cạnh vừa thét chói tai vừa tay đấm chân đá vệ sĩ đồ đen, trong đó có một vệ sĩ dứt khoát cúi người kiềm chế Cố Cam Cam lại, rõ ràng là không kiên nhẫn với việc bị đánh đá.
Các y tá đang xem náo nhiệt ở một bên nói nhỏ khẽ khẽ bàn tán sôi nổi, nhìn người phụ nữ với ánh mắt khinh thường.
"Ồ, tiểu thiếu gia của Nghiêm gia kìa, mỗi lần bị rách một miếng da đại thiếu gia nhị thiếu gia Nghiêm gia đều mỗi ngày gọi bác sĩ chạy tới chạy lui, một cái tát này nếu tát xuống, tôi có thể dự đoán được tương lai bi thảm của người phụ nữ này luôn đó."
"Thì đó, ai không biết tiểu thiếu gia của Nghiêm gia quý giá nhất, mỗi lần tới kiểm tra định kỳ, một chút bệnh nhỏ cũng được các loại điều dưỡng, dùng cái gì cũng đều là tốt nhất, người phụ nữ này thật đúng là không có mắt nhìn mà."
"Người phụ nữ kia thật là hài hước, vừa nãy tôi nghe lén hình như là tiểu tam á, không chỉ là tiểu tam còn sinh một đứa con lớn như vậy, tôi có thể tưởng tượng đến tương lai đứa nhỏ này chắc chắn sẽ lầm đường lạc lối, có một người mẹ như vậy thật sự là xui xẻo."
"Có điều cũng nhờ bác sĩ thông minh gọi điện thoại trước cho nhị thiếu gia Nghiêm gia, nếu không một cái tát này, cô ta thế nào chúng ta không quan tâm, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ liên lụy đến chúng ta, chúng ta cũng chỉ là người làm việc bình thường, trêu ai chọc ai vậy chứ."
"Ở trên địa bàn của người ta mà cũng dám đắc tội, ai cho cô ta lá gan vậy, ai mà không biết chủ nhân bệnh viện này là Nghiêm gia chứ."
Người xung quanh xì xào bàn tán cố ý không hạ thấp âm thanh, người phụ nữ từ lúc bắt đầu khiếp sợ hoảng loạn đến bây giờ cuối cùng cũng có thể nghe được người xung quanh bàn tán cái gì, cuối cùng cũng có thể nghe được mấy người này đang nói cái gì, nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Có ý gì...
Nghiêm gia là nhà nào? Nàng căn bản chưa từng nghe qua, chàng trai vừa nãy mang theo con gái nàng chẳng lẽ không phải Cố Hãn Hải sao?
Lúc này người phụ nữ nôn nóng lại nghi hoặc đem ánh mắt đặt lên người thiếu niên vừa rồi, nàng thấy cho dù nhìn thế nào thì thiếu niên này lớn lên trông rất giống với Tư Tuyết Ngữ quyến rũ đó, chẳng lẽ không phải sao? Nàng nhận lầm người sao?
Nghiêm Thanh Viên đứng tại chỗ, vẫn còn hoảng hốt.
Sao anh hai lại đến đây?
Cố Hãn Hải, sao... Cũng đến đây?
Cố Hãn Hải ôm Nghiêm Thanh Viên vào trong ngực, vươn tay vén tóc cậu, dùng đầu ngón tay từng chút một lau đi những giọt nước không biết trào ra từ lúc nào ở khóe mắt Nghiêm Thanh Viên, quý trọng như đang đối đãi với đồ sứ dễ vỡ.
Lúc này tiểu thiếu gia mở to đôi mắt hoang mang nhìn hắn, khóe mắt cậu bởi vì nước mắt mà trơn bóng ươn ướt, nhìn qua giống như bị khi dễ vậy.
Nhưng cậu thật sự bị khi dễ.
Bị một người phụ nữ không biết tên bắt nạt.
Cố Hãn Hải cảm thấy mình không cách nào kiềm chế cơn giận của mình, cảm xúc tức giận rất hiếm khi lan tràn khắp cơ thể, khiến Cố Hãn Hải có chút thở hổn hển, rõ ràng cho dù Tư Tuyết Ngữ có làm thế nào hắn cũng sẽ không tức giận.
Cho đến nay Cố Hãn Hải cho rằng bản thân không có khái niệm tức giận, có lẽ tất cả đối với hắn mà nói đều là không đáng tức giận, nhưng vào lúc này, nhìn thấy người phụ nữ kia trợn mắt tức giận nhìn Nghiêm Thanh Viên, khoảnh khắc đó hắn đã cảm nhận được người phụ nữ này có ác ý với Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải đối với bầu không khí sắp động tay cực kỳ nhảy cảm nhanh chóng tiến lên, quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ kia giơ tay tát thẳng vào mặt Nghiêm Thanh Viên.
Trong nháy mắt này hắn thành công ngăn cản, nhưng cũng không chỉ ngăn cản đơn giản như vậy, mà tức giận tràn ngập trong đầu hắn, hoàn toàn không thể khống chế.
Hán muốn để người phụ nữ này cảm nhận được nỗi đau đớn khi bị người tát, để nàng cảm nhận nhiều lần nỗi đau mà mình sắp gây ra cho người khác đau đớn như thế nào.
Cho đến khi...
Vang lên âm thanh của Nghiêm Trạch Thanh từ phía sau.
Nghiêm Trạch Thanh bảo người bắt người phụ nữ lại, mặc dù không phải nói với hắn, nhưng Cố Hãn Hải được âm thanh của Nghiêm Trạch Thanh nhắc nhở.
Tiểu thiếu gia lúc này còn đang ngẩn người, Cố Hãn Hải đi tới chạm vào tiểu thiếu gia của hắn.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt của cậu, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át, tiểu thiếu gia ấm áp đang tự hỏi và ánh mắt hoang mang, cái chạm nho nhỏ này làm tâm trạng của hắn có thể ổn định lại.
Sự cáu kỉnh và bất an toàn bộ đều bị suối nước trong veo mang tên Nghiêm Thanh Viên trấn áp, hắn chỉ cần hơi nghiêng người dựa vào là có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt độc đáo trên người tiểu thiếu gia làm cho hắn an tâm.
Người bên ngoài nhìn vào giống như đang trấn an cậu, nhưng thực ra chỉ có Cố Hãn Hải biết, hắn mới là người đang được tiểu thiếu gia trấn an.
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, anh hai và Cố Hãn Hải sao lại đến đây?
"Mấy người là ai? Mấy người là người nào, người này, người này không phải Cố Hãn Hải sao?" Lúc này người phụ nữ bị bắt lấy, không hề có sức phản kháng, nội tâm khủng hoảng, lúc này mới phát hiện mọi người dường như rất quan tâm đến thiếu niên lúc này đang hoang mang đứng ở giữa đại sảnh, trong lòng có một phỏng đoán.
"Tôi là Cố Hãn Hải." Cố Hãn Hải thoáng nghiêng người, nhìn người phụ nữ kia, người phụ nữ rõ ràng sửng sốt, cúi đầu nhìn con gái mình.
Cố Cam Cam không hiểu vì sao mẹ đột nhiên nhìn bé, vừa khóc vừa hỏi: "Mẹ ơi, mẹ ơi phải làm sao bây giờ?"
"Người vừa nãy đưa con không phải Cố Hãn Hải sao?" Lúc ấy người phụ nữ quá tức giận, nghĩ nếu người phụ nữ kia dám đánh con gái nàng, vậy nàng cũng muốn đánh con trai người phụ nữ kia, lúc ấy đứng bên cạnh chỉ có Nghiêm Thanh Viên, rất đương nhiên coi Nghiêm Thanh Viên như Cố Hãn Hải.
Lực chú ý của Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn đặt trên người Nghiêm Thanh Viên, nhận thấy Nghiêm Thanh Viên đã phục hồi lại tinh thần, vươn tay về phía cậu: "Viên Viên à, lại đây."
"Anh hai ạ?" Nghiêm Thanh Viên theo bản năng nghe lời muốn đi qua, nhưng đột nhiên lại bị một người nắm lấy cánh tay lực hơi dùng sức có chút ngăn cản, Nghiêm Thanh Viên quay đầu lại muốn dò hỏi lại phát hiện người kia cũng đi cùng đi theo với cậu.
Nghiêm Thanh Viên đi đến bên người Nghiêm Trạch Thanh, quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Hãn Hải vẫn luôn theo sau lưng mình, tâm trạng có chút phức tạp.
"Có bị thương chỗ nào không?" Nghiêm Trạch Thanh căn bản coi như không nhìn thấy Cố Hãn Hải, cúi đầu kiểm tra trên người Nghiêm Thanh Viên có vết thương hay không.
"Em không sao đâu ạ, anh hai sao anh lại đến đây?" Nghiêm Thanh Viên có chút phát ngốc, lúc này đêm đã khuya, anh hai không phải nên ở nhà sao?
"Nhận được cuộc gọi của bệnh viện gọi cho anh, anh liền tới." Trên thực tế là thông báo của vệ sĩ, Nghiêm Trạch Thanh vốn nghĩ đây là chuyện gia đình Cố Hãn Hải nên không muốn tham dự, nhưng ôm tâm lý yêu thương em trai, hiện tại cũng may là y đã tới.
"Em không sao, em chỉ là đưa bé gái này khám bác sĩ, em ấy bị đánh, sợ bị nội thương." Lúc này Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Cam Cam đang khóc đến thở hổn hển, Cố Cam Cam nghe thấy nhắc đến bé, nghẹn ngào một chút rồi không phát ra âm thanh nào nữa.
Bé có chút sợ hãi, người đàn ông đứng bên cạnh Nghiêm Thanh Viên trông đặc biệt hung dữ, làm người ta cảm thấy đáng sợ.
"Kiểm tra chưa?" Nghiêm Trạch Thanh cái gì cũng biết, trên đường y đón Cố Hãn Hải cũng đã nghe xong hắn miêu tả đại khái.
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu: "Bác sĩ nói cha mẹ em ấy không đến không cho kiểm tra."
"Cái người phụ nữ muốn đánh em chính là mẹ của cô bé đó không?" Ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh hơi nâng lên, ẩn chứa lạnh lẽo nhàn nhạt nhìn người phụ nữ kia, trong nháy mắt này theo bản năng người phụ nữ nổi hết cả da gà.
"Xin lỗi, tôi... Tôi nhận nhầm người." Người phụ nữ lập tức biết tình cảnh hiện tại, người phụ nữ chết tiệt kia chắc chắn không thể phô trương lớn như vậy, thiếu niên đưa con gái nàng đến bệnh viện không phải Cố Hãn Hải, không chỉ không giống như mà còn là một đứa trẻ trong một gia đình rất giàu có nào đó, nàng... Đá phải tấm sắt rồi.
Nghiêm Trạch Thanh nhéo nhéo đôi má Nghiêm Thanh Viên, như là chọc ghẹo, dường như không quan tâm đến những gì người phụ nữ này nói.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, xin hãy nể tình tôi vẫn chưa đánh cậu ấy." Người phụ nữ không phải kẻ ngốc, biết nếu như không hạ thấp tư thế của mình chỉ sợ sau này sẽ không dễ chịu, nàng cũng không ngờ tới con trai của người phụ nữ kia vậy mà còn có một người bạn như vậy sao?
Người phụ nữ hung tợn nhìn về phía Cố Hãn Hải đang đứng bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, quả nhiên chỉ cần có liên quan đến người phụ nữ kia thì sẽ không có chuyện gì tốt, Cố Trường Hà nói không sai, người phụ nữ kia đúng là tai họa, khó trách Cố Trường Hà dù trốn cũng không muốn tiếp xúc với người phụ nữ kia.
"Không chắc chắn đã động tay, rõ ràng giáo dưỡng của cô cũng chẳng ra gì, làm một hậu bối như tôi kiểu gì cũng có lý do với tư cách là người nhà của người bị hại để đòi một chút công bằng cho em trai nhà chúng tôi yêu thương nhất phải không?" Nghiêm Trạch Thanh chậm rãi nói.
Người em trai y yêu thương, người em trai y đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều, mỗi lần đều ở nơi y không biết bị người khác khi dễ, Nghiêm Thanh Viên lại không nói cho y biết, còn không phải khiến y tức đến muốn hộc máu sao?
Lúc này thật vất vả mới bắt được cơ hội có thể trút giận, Nghiêm Trạch Thanh cũng không muốn cứ như vậy buông tha cho người ta.
"Không thể hoàn toàn trách tôi mà, tôi thật sự không biết, mấy người muốn làm gì tôi?" Người phụ nữ chỉ cảm thấy thật vớ vẩn, nàng rõ ràng cái gì cũng chưa làm mà.
Cố Cam Cam bên cạnh nghẹn ngào, đột nhiên nói: "Xin lỗi, xin lỗi anh trai lớn, đều do em không tốt, là em không tốt, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho em được không anh?"
Nghiêm Trạch Thanh rốt cuộc cũng chịu cho bé gái bảy tuổi ánh nhìn, phát hiện cô bé này thay vì nói là đang cầu xin sự tha thứ của y chi bằng nói là có ý định làm cho Nghiêm Thanh Viên mềm lòng, đôi mắt sau mắt kính hiện lên sắc mặt không vui.
Y ghét nhất có người lợi dụng Viên Viên nhà bọn họ.
Nhưng Nghiêm Trạch Thanh lại phát hiện Cố Hãn Hải làm như lơ đãng chắn tầm nhìn giữa cô bé và Nghiêm Trạch Thanh, dáng người đều che đậy kín mít tầm nhìn của đối phương.
"Mấy người có quyền lợi gì làm như vậy với chúng tôi?" Đột nhiên người phụ nữ buồn bực nói, "Cho dù tôi làm không đúng chỗ nào cũng không đến lượt mấy người khoa tay múa chân, mấy người có tiền thì thế nào, lẽ nào còn có thể đứng trên pháp luật sao?"
Nhưng mà những lời này làm hai người xung quanh hai mặt nhìn nhau*, nháy mắt người phụ nữ phát hiện không đúng, có phải nàng nói những lời kỳ lạ gì đó hay không, vì sao tất cả mọi người đều im lặng.
"Được, vậy giao cho cảnh sát xử lý." Nghiêm Trạch Thanh mở điện thoại ra, tựa như tìm ai đó trong điện thoại, sau đó dưới ánh mắt không thể tin được* nói với người đầu dây bên kia, "Là cục trưởng Trần sao? Đã lâu không gặp, tôi là Nghiêm Trạch Thanh... Thật xin lỗi muộn như vậy còn quấy rầy ngài, có một việc tôi muốn nhờ ngài giúp một chút..."
* 惊疑不定 (Kinh nghi bất định): Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.
Trong lòng người phụ nữ hoàn toàn khiếp sợ, cục trưởng? Cục trưởng gì? Người đàn ông đó đang nói chuyện với ai? Y đang nói về cái gì?
Giọng điệu Nghiêm Trạch Thanh tuy rằng quen thuộc, nhưng vẻ mặt lạnh như băng, lúc này ánh mắt sương mù lạnh như băng của y nhìn người phụ nữ, khoảnh khắc đó người phụ nữ phảng phất thấy được quyền lợi lớn lao từ sau lưng Nghiêm Trạch Thanh, đè ép nàng không thở nổi.
"Bởi vì ở đây có một người định đánh em trai tôi... Đúng, là Viên Viên của nhà chúng tôi, ngài cũng biết, Viên Viên chúng tôi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhất định là bên kia đơn phương hành động... Mặc dù Viên Viên nhìn qua không bị thương, nhưng tinh thần nhất định đã chịu kích thích rất lớn, chỉ sợ... Đúng..."
Đang nói Nghiêm Trạch Thanh lần đầu tiên nở một nụ cười ác ý trong suốt quá trình nói chuyện điện thoại: "Không biết cục trưởng Trần có thể trả lại công bằng cho chúng tôi không?"
Người phụ nữ sợ ngây người, chỉ có thể ngây ngốc nhìn người kia, đại não một mảnh hỗn loạn.
Nàng chỉ là một công dân nhỏ bé bình thường, đi theo một người đàn ông bình thường, có một cô con gái đáng yêu mà thôi, đã bao giờ trải nghiệm loại phô trương thế này đâu.
Người phụ nữ cảm thấy vẫn không thể tin được, cho đến khi nghe được tiếng xe cảnh sát từ bên ngoài truyền đến, khoảnh khắc ấy người phụ nữ cảm thấy chân mình mềm nhũn, không cần vệ sĩ bên cạnh kiềm chế nàng đã trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
"Viên Viên đáng thương của anh." Nghiêm Trạch Thanh nhẹ nhàng nâng gương mặt Nghiêm Thanh Viên lên, hôn một cái lên trán Nghiêm Thanh Viên, "Đừng sợ, anh hai ở đây, anh hai giúp em lấy lại công bằng, nhất định sẽ trừng phạt người phụ nữ này theo phát luật."
"Không... Không phải như thế... Không phải, tôi không có..." Người phụ nữ bắt đầu khóc, trong lòng sợ hãi và kinh hãi khiến nàng hoa cả mắt, không nhìn thấy người, không nhìn thấy mọi thứ, nàng chỉ biết mình rất sợ hãi, nhưng không hề có tác dụng.
"Mẹ ơi... Mẹ ơi..." Cố Cam Cam bảy tuổi mặc dù nghe không hiểu lắm rốt cuộc đang nói gì,nhưng bé biết từ ngữ trừng phạt theo pháp luật là gì, trừng phạt theo pháp luật là phải ngồi tù sao, mẹ bé phải ngồi tù, "Mẹ phải ngồi tù sao? Đừng, mẹ phải ngồi tù, ba không ở đây, con nên làm cái gì bây giờ, con nên làm cái gì bây giờ đây?!"
Người phụ nữ đột nhiên hồi phục tinh thần lại, đột nhiên ôm lấy Cố Cam Cam, chớp chớp mắt, đầu óc cuối cùng cũng bắt đầu suy nghĩ, đây là chuyện không có biện pháp, nàng đương nhiên không thể so với người quyền quý, đây là hiện thực, chồng của nàng biến mất, hiện tại chỉ còn hai mẹ con nàng, vì Cam Cam nàng không thể vào tù.
"Xin lỗi, là chúng tôi không đúng, chúng tôi nhận sai, tôi... Mặc dù tôi không nhiều tiền lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng bồi thường một chút tiền bồi thường tổn thương tinh thần, tôi không thể ngồi tù, chồng tôi... Gia đình chồng tôi mặc kệ Cam Cam, tôi vì muốn ở bên chồng tôi, gia đình tôi cũng muốn cắt đứt quan hệ với tôi, tôi... Tôi... Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho chúng tôi, xin lỗi..."
Người phụ nữ không còn cuồng loạn như trước nữa, bây giờ hiện tại nửa quỳ trên mặt đất nhỏ giọng khóc, có vẻ nhu nhược đáng thương, không trang điểm tinh xảo, chỉ là khuôn mặt bình thường, tóc ngắn có vài sợi tóc vì nước mắt mà dính lên sườn mặt, vừa thê lương vừa đáng thương.
"Xin lỗi, xin lỗi anh trai lớn là do em không tốt, em không nên đi tìm ba, đừng để mẹ bị bắt có được không ạ, cầu xin các anh." Cố Cam Cam chỉ biết nỗi buồn ập đến từ đó, không tìm thấy ba, mẹ lại phải bị bắt, bé vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nếu bé thật sự chỉ còn một mình thì phải làm sao bây giờ?
Nghiêm Trạch Thanh sẽ không bị mê hoặc đối với thủ đoạn nhỏ như vậy, hoặc là nói chơi bài tình cảm với ý trước giờ không có tác dụng, đối phương nghĩ lui một bước thì sẽ là trời cao biển rộng, nhưng cũng phải xem Nghiêm Trạch Thanh y có cho phép hay không.
Nhưng mà cánh tay y bị nắm lấy.
Nghiêm Trạch Thanh quay đầu, nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên lúc này.
Gương mặt trắng bệch của Nghiêm Thanh Viên làm Nghiêm Trạch Thanh hơi ngây ra.
Mặc dù bị Cố Hãn Hải che tầm mắt, nhưng âm thanh dù sao vẫn nghe được, đối phương mỗi một câu rõ ràng là đang xin tha thứ, nhưng đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, thật sự là bi kịch không thể hình dung nổi.
Những người này, nếu không phải bởi vì cậu, nếu không phải tiểu thiếu gia Nghiêm gia, nếu mất đi thân phận này, có phải cậu cũng chỉ có thể tùy ý các nàng khi dễ không?
Nếu là Cố Hãn Hải, một Cố Hãn Hải cao ngạo sẽ bị những người này khi nhục sao?
Bây giờ bởi vì các nàng định đánh cậu mà bị anh hai khống chế, bây giờ cậu có thể kiêu căng ngạo mạn như vậy, thật sự có tư cách sao?
Nghĩ càng nhiều, sợ hãi lại càng lớn, mất đi người nhà, mất đi thân phận, sau khi tất cả trao đổi trở về, cậu sẽ trở thành người thế nào?
Ở trong sách cuối cùng bản thân không còn nơi nương tựa, lúc này lại đắc tội người khác, nghĩ đến sau khi khôi phục thân phận sẽ mang đến những rắc rối, Nghiêm Thanh Viên liền sợ sệt nhát gan đến mức muốn co rúm người lại thành một quả bóng.
Cố Hãn Hải khẽ nhíu mày, không hiểu trạng thái lúc này của Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải đã từng chứng kiến tính tình tiểu thiếu gia của Nghiêm Thanh Viên, đặc biệt lúc bắt nạt Cố Trường Hà, dáng vẻ tiểu thiếu gia đẹp trai lại lóa mắt, đến bây giờ vẫn luôn là kho báu trong trí nhớ của hắn.
Nhưng tiểu thiếu gia vốn nên được kiêu căng ngạo mạn tùy tiện, vì sao lại hoàn toàn ngược lại? Có cái gì đang cản trở cậu? Cậu đang sợ hãi điều gì?
Nghiêm Trạch Thanh rũ mắt, đột ngột nâng gương mặt Nghiêm Thanh Viên lên, đối diện tầm mắt của Nghiêm Thanh Viên.
Khác với đôi mắt hơi hung ác luôn được truyền lại trong gia đình bọn họ, người em trai này lại có đôi mắt tròn tròn đặc biệt đáng yêu có đủ tất cả những điểm đáng yêu ngốc manh khiến người ta không chịu nổi, làm y cảm thấy giống như con vật nhỏ, đôi mắt to khiến người ta muốn cưng chiều và vỗ đầu cưng nựng giờ đây lại tràn đầy hoang mang và sợ hãi.
Làm sao vậy?
Nghiêm Trạch Thanh cũng không hiểu.
Trừng phạt hai mẹ con kia đối với Viên Viên mà nói là chuyện không tốt sao?
"Nói cho anh hai nghe, Viên Viên làm sao vậy?" Khi Nghiêm Trạch Thanh nói chuyện với Nghiêm Thanh Viên có sự khác biệt rất lớn khi nói với những người bên cạnh, giọng điệu rõ ràng tràn ngập dịu dàng tương phản vô cùng mãnh liệt giọng nói lạnh lùng khi nói chuyện với những người khác, cho dù chỉ nghe được âm thanh cũng đủ để cảm nhận được sự thân thiết độc đáo giữa anh em hai người.
Ngón tay Nghiêm Thanh Viên khẽ nắm lấy tay Nghiêm Trạch Thanh đang nâng hai má mình lên, một lúc sau chậm rãi nói: "Em không sao, em không bị đánh."
Nghiêm Thanh Viên nói một câu đơn giản, Nghiêm Trạch Thanh đã hiểu rõ, lúc này tiếng khóc đã nhỏ hơn, các nàng chờ đợi và quan sát, giống như đang chờ đợi một bước ngoặt mới.
Nghiêm Thanh Viên không nói gì nữa, cậu cũng rất hỗn loạn, không biết có nên nói chút gì không, cũng không biết có nên làm chút gì hay không.
Nghiêm Trạch Thanh thở dài, lúc này xe cảnh sát đã đến cổng bệnh viện.
"Ngoan." Nghiêm Trạch Thanh xoa mái tóc Nghiêm Thanh Viên đến rối tung, áp vào trán em trai nhà mình rồi giống như dụ dỗ nói, "Đêm nay về nhà ngủ được không?"
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, chậm chạp gật đầu.
"Vậy Viên Viên lên xe, anh hai bảo Cố Hãn Hải ở cạnh em được không?" Nghiêm Trạch Thanh giống như dỗ dành một đứa trẻ còn chưa hiểu được tất cả lời nói, thật cẩn thận.
"..." Nghiêm Thanh Viên cũng không muốn Cố Hãn Hải đi theo.
"Viên Viên đi lên xe trước đi, anh hai bên này rất nhanh sẽ xử lý xong, cô ta hẳn là sẽ không vào tù, nhiều lắm chỉ là bị hỏi một chút." Nghiêm Trạch Thanh tựa vào bên tai Nghiêm Thanh Viên nhẹ giọng nói, vừa vỗ về trấn an sau lưng Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên vô thức ngẩng đầu, lại bị bịt lỗ tai lại.
Nghiêm Thanh Viên hoang mang, vì sao Cố Hãn Hải muốn che lỗ tai cậu lại.
Âm thanh xung quanh bởi vì động tác này mở trở nên không chân thật, thông tin truyền vào não và cần phải chú ý đến lại trở nên chậm chạp, Nghiêm Thanh Viên mở to hai mắt, định dùng tầm nhìn thu thập thông tin.
Nhưng Cố Hãn Hải che lỗ tai Nghiêm Thanh Viên lại, rồi dẫn tiểu thiếu gia ra khỏi cửa bệnh viện luôn.
Nghiêm Thanh Viên: "?"
Động tác như vậy rất kỳ lạ, hành động mê hoặc dẫn đến cậu thậm chí quên mất vừa rồi đang nghĩ đến điều gì, hoàn toàn bị quấy rầy dẫn đến lạc nhịp.
"Nhìn thấy chiếc xe màu đen dừng đầu tiên ở ô đỗ xe thứ ba không?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Sao vậy?" Nghiêm Thanh Viên ngửa đầu, muốn nhìn Cố Hãn Hải, lại bị Cố Hãn Hải giữ đỉnh đầu, không cho cậu quay đầu lại.
"Trực tiếp đi qua đó, trên xe có tài xế, em ở đó chờ một chút, rất nhanh sẽ xong."
"Cố Hãn Hải ơi."
"Ngoan."
Tiếng này của Cố Hãn Hải khàn khàn, khiến Nghiêm Thanh Viên bỗng hoảng hốt, hoảng hốt vì Cố Hãn Hải giống như hai người anh vẫn luôn yêu thương cậu, giọng điệu sủng nịch giống nhau, giọng dụ dỗ lại mang theo chút nghiêm khắc.
Là ảo giác của cậu sao?
Vì sao Cố Hãn Hải lại cưng chiều cậu?
Nhưng giọng của Cố Hãn Hải giống như mệnh lệnh vậy, làm Nghiêm Thanh Viên không cách nào phản kháng, lúc cậu xuống cầu thang, bên cạnh đã có thêm hai người bảo vệ, một người cầm ô cho cậu, người còn lại hộ tống cậu lên xe.
Nghiêm Thanh Viên mơ mơ màng màng bị dẫn vào trong xe, trong xe mở hệ thống sưởi ấm ấm áp, sắc trời tối đen như mực, nhưng bên trong xe có đèn sáng lên, ở ghế sau có một túi nhựa.
Bên trong túi nhựa có một ly trà sữa còn mang theo độ ấm nhè nhẹ, là hương vị cậu thích nhất, mua khi nào vậy?
Nghiêm Thanh Viên cầm ly trà sữa, thứ này anh cả anh hai chưa bao giờ mua cho cậu, vậy chỉ có Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải chưa bao giờ uống mấy thứ này, cậu cũng không biết Cố Hãn Hải là không thích hay là muốn tiết kiệm tiền, chỉ mua cho cậu, cậu nhất định sẽ uống hết.
Nghiêm Thanh Viên ôm trà sữa ấm áp, phát hiện không biết vì sao ngón tay anh rất lạnh, được trà sữa sưởi ấm áp.
Mang theo chút hương vị caramel ngọt ngào tràn vào trong miệng, bởi vì vị ngọt sinh ra cảm giác hạnh phúc làm cho Nghiêm Thanh Viên bất giác thả lỏng một chút cơ thể.
"Tiểu thiếu gia, trong ngăn kéo có đồ ăn vặt Cố thiếu gia cho ngài."
Nghiêm Thanh Viên nghe được âm thanh của tài xế, mở ngăn kéo ra, bên trong có mấy viên socola.
Socola này đối với cậu và Cố Hãn Hải bây giờ mà nói rất đắt, năm đồng mới chỉ mua được một viên nhỏ.
Nhưng mà...
Nhưng mà...
Nghiêm Thanh Viên bóc vỏ kẹo ra, cho socola vào miệng.
Tác giả có điều muốn nói: Muốn nói chút gì đó, nhưng phát hiện không biết nên nói gì, vậy 1/6 vui vẻ nha.
*Tác giả đăng chương này vào ngày 1/6/2021. 21:00:00.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]