Lúc Nghiêm Thanh Viên nhận được cuộc gọi vừa mới từ trong phòng tắm của mình tắm rửa xong định đi ngủ.
Giọng của Cố Hãn Hải từ đầu bên kia truyền đến: "Nghiêm Thanh Viên, cái hộp và máy chơi game của cậu đã bị Cố Trường Hà lấy đi, bây giờ tôi đang ra ngoài tìm ông ta, tôi sẽ lấy lại cho cậu."
Nhưng khi Nghiêm Thanh Viên nghe được những lời này, trong đại não vang lên tiếng nổ thật lớn, cảm giác sợ hãi vô biên vô hạn bao lấy cậu, bên tai Nghiêm Thanh Viên dường như không nghe được âm thanh nào nữa.
Cái rương kia chứa bí mật lớn nhất của mình!
Bây giờ biết cái rương ở trong tay người khác, trái tim đã căng thẳng hồi hộp đến đau đớn.
Bản năng của cơ thể thúc đẩy cậu lao thẳng ra ngoài, nhưng lại bị vấp tấm thảm mềm mại ngã trên đất, đập mạnh xuống sàn gạch ở cửa, khuỷu tay và cằm đều bị đập đau đớn.
Nhưng lúc này Nghiêm Thanh Viên đã hoàn toàn không còn dư sức lực để trấn an đau đớn, bản năng bắt được cái gì đó liền muốn đứng dậy.
Cậu ngẩng đầu lên, cuối cùng có bóng dáng của một người khắc ghi vào trong con ngươi của cậu, là quản gia Hứa Tam Tối.
"Tiểu thiếu gia, cháu bị thương rồi, chú cần phải giúp cháu xử lý vết thương một chút đã." Hứa Tam Tối nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên nửa ngày nói không ra lời, nhìn thấy chiếc cằm bị đập của Nghiêm Thanh Viên bắt đầu đỏ bừng nên muốn đưa Nghiêm Thanh Viên trở lại giường, áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573170/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.