Nghiêm Thanh Viên nghe rõ ràng một đống nội dung công việc, cả người đều chán nản ỉu xìu, nhưng mà...
Thật ra cũng không thể nói là hoàn toàn thất bại, anh cả cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của ba không phải sao? Nghiêm Thanh Viên cố gắng thuyết phục bản thân thật ra nỗ lực của cậu vẫn có chút thành quả, lúc này mới an tâm một chút.
Lúc Nghiêm Thanh Viên đang tự mình suy nghĩ miên man, đột nhiên có một bàn tay to đặt lên trán cậu, chặn đôi mắt của cậu.
Giọng nói Nghiêm Trạch Thủy vang lên bên tai cậu: "Phụ thân gọi điện thoại hỏi sức khỏe của anh thế nào, rất khó có được ông ấy vậy mà sẽ quan tâm cái này."
Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy tâm trạng vốn hạ xuống được một chút của mình nháy mắt nổ mạnh, ba hỏi?!
Không chỉ là công việc, ba còn quan tâm sức khỏe của anh cả!
Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười, làm bộ như đang rất bối rối nói: "Phụ thân ngày thường sẽ không nói với anh như vậy, hôm nay ông ấy có phải uống nhầm thuốc hay không?"
"Ba nói như thế nào đều là ba, ba chắc chắn sẽ quan tâm con cái, đương nhiên không phải uống nhầm thuốc!" Nghiêm Thanh Viên lập tức phản bác.
"Là như vậy sao?" Nghiêm Trạch Thủy chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười, "Có điều ông ấy làm sao biết được anh bị bệnh nhỉ?"
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt, tự hào nói: "Em nói á!"
"Viên Viên vậy mà phản bội anh đi mách với phụ thân hả?" Nghiêm Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573159/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.