Nghiêm Thanh Viên ở nhà Cố Hãn Hải mấy ngày, còn ba bốn ngày nữa đến khai giảng thì về nhà.
"Chơi đủ chưa?" Nghiêm Trạch Thanh về đến nhà chuẩn bị vào thư phòng làm việc thì nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên ngồi trong thư phòng, "Không phải em nói muốn sửa sang lại một chút phòng ngủ sao? Lúc em không ở nhà mấy ngày nay đã sửa lại xong hết rồi."
"Anh hai ơi!" Nghiêm Thanh Viên gọi tên Nghiêm Trạch Thanh một cách trịnh trọng.
"Cái gì?" Nghiêm Trạch Thanh đặt công việc y định làm xuống, ngồi trước mặt Nghiêm Thanh Viên, y đã quá quen thuộc với đứa em trai này của mình, quen thuộc đến mức nghe mỗi một giọng điệu của cậu là biết trạng thái hiện tại của Nghiêm Thanh Viên.
Giữa anh em bọn họ thật ra không giương cung bạt kiếm* như vậy, sau khi bản thân thấy được nội dung trong sách, tất cả những chi tiết Nghiêm Trạch Thanh quan tâm cậu đều được Nghiêm Thanh Viên từng chút một đào ra.
* 剑拔弩张: Trong trạng thái sẵn sang chiến đấu, sẵn sàng lao vào bem nhau bất cứ lúc nào.
"Anh hai ơi, em muốn nói với anh một việc, trước khi nói em muốn nói xin lỗi với anh hai."
"Ừm." Trên mặt Nghiêm Trạch Thanh không lộ vẻ gì, trong lòng đã bắt đầu tính toán Nghiêm Thanh Viên gây ra phiền phức lớn cỡ nào, mới có thể đứng đắn như vậy.
"Trước khi em đến ở nhà Cố Hãn Hải, em đã gọi điện thoại cho ba, em nói với ba..." Nghiêm Thanh Viên hít sâu một hơi, "Em định sau khi lên cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573153/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.