Chương trước
Chương sau
Nếu như là cầu thang, hoặc trên tầng trệt, chỉ cần không tới gần cửa sổ và cạnh cầu thang, hơi kiên nhẫn một chút thật ra vẫn có thể vượt qua, toàn bộ trung tâm mua sắm ở đây xây dựng tương đối trong suốt, nhìn một cái là có thể thấy, khổ nổi Nghiêm Thanh Viên đang đứng ở lầu một chỉ cần nhìn lên trên là sẽ tưởng tượng trong đầu mình đang đứng trên đó là sẽ cảm thấy tim đập nhanh.

Bàn tay luôn nắm lấy tay hắn nóng như bếp lửa nhỏ giữa thời tiết khô nóng bỗng buông ra.

Mà Cố Hãn Hải vào lúc Nghiêm Thanh Viên buông tay ra, trong nháy mắt hắn giống như nhận ra điều gì đó trở tay nắm cổ tay thiếu niên.

Trong đầu Nghiêm Thanh Viên sợ hãi với việc bản thân sắp đi vào nơi cao nháy mắt đã bị động tác của Cố Hãn Hải đánh tan, cậu chớp đôi mắt nhìn Cố Hãn Hải trước mặt.

"Sao thế?"

Trong lòng Nghiêm Thanh Viên lộp bộp một tiếng, Cố Hãn Hải nhạy bén như vậy sao? Lúc trước lý do cậu không ra nước ngoài vẫn luôn chưa nói với Cố Hãn Hải, cậu cho rằng đây là việc không cần thiết.

Nếu lúc trước đã không nói, bây giờ Nghiêm Thanh Viên cũng không định nói.

Nghiêm Thanh Viên cố gắng linh hoạt đầu óc không mấy thông minh của mình: "Tôi không lên nữa, tôi ở đây đợi cậu, chỗ này trước giờ tôi chưa từng tới, muốn đi dạo xem."

"Phải không?" Giọng điệu Cố Hãn Hải nửa tin nửa ngờ, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng hắn dường như thấy được vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên có chút hoảng sợ.

Biểu hiện của Nghiêm Thanh Viên không có bất cứ điều gì không ổn, Cố Hãn Hải bỏ qua cảm giác kỳ lạ kia, gật đầu tự mình vào thang máy.

Khoảnh khắc trước khi cánh cửa khép lại, Nghiêm Thanh Viên vẫy tay về phía thang máy, trong nụ cười cũng không có mù mịt nào, nhưng mà...

Khi thang máy vừa đến tầng hai thì Cố Hãn Hải đã đi ra, sau đó tìm cầu thang trực tiếp đi xuống, trước sau không quá ba mươi giây, quả nhiên thấy được thiếu niên lúc này còn đang đứng trước thang máy nhìn lên trên.

Thật ra tiểu thiếu gia chịu nóng không được tốt lắm, cũng may chỗ này có điều hòa thoải mái, dung sắc* thiếu niên vì ánh mặt trời mà hơi hồng, ánh đèn chiếu sáng trong trung tâm mua sắm rọi lên càng thêm đỏ hồng.

* 容色: dung mạo và vẻ mặt.

Vẻ bề ngoài của thiếu niên vô cùng xuất sắc, cho dù là đứng ở đó cũng sẽ khiến cho không ít người nhìn chăm chú, tiểu thiếu gia thường xuyên ở bên cạnh hắn, ánh mắt của hắn luôn dừng lại trên người tiểu thiếu gia, lúc này mới đột nhiên phát hiện thì ra tiểu thiếu gia ở một mình cũng là lúc hấp dẫn ánh mắt người nhìn như thế.

Tiểu thiếu gia đáng yêu có thể bị bất cứ kẻ nào đào ra *thưởng thức, đột nhiên ý thức được điều này, Cố Hãn Hải bắt đầu bực bội không thôi một cách khó hiểu.

*Nguyên văn là 挖掘 (Oa quật): khai thác, khai quật, đào.

Lúc này tiểu thiếu gia nhìn khắp nơi xung quanh, sau đó đi về phía bên cạnh, tư thế tiểu thiếu gia đi bộ thật ra không ưu nhã lắm, ngược lại mang theo chút đáng yêu, có lẽ là vì không cao, bước đi cũng không dài lắm, dễ thương quá.

Cố Hãn Hải biết hành vi theo dõi người khác thật đáng xấu hổ, nhưng cái nhìn lần cuối trước khi thang máy đóng lại, biểu cảm của tiểu thiếu gia thật sự làm hắn vô cùng để ý.

Cố Hãn Hải đi theo phía sau Nghiêm Thanh Viên, nhìn thấy tiểu thiếu gia lúc này nhìn lên trên, đôi mắt cậu mở to, nhưng là đang nghiêm túc nhìn chăm chú vào cái gì đó, Cố Hãn Hải nhìn theo ánh mắt cậu, nhưng lại không nhìn thấy gì.

Nhưng tiểu thiếu gia đột nhiên nhắm đôi mắt lại, lảo đảo lui về phía sau vài bước, sau đó dùng tay che kín miệng, gương mặt vốn đỏ hồng nháy mắt tái nhợt, giờ phút này Cố Hãn Hải suýt chút nữa không nhịn được lao ra.

Nhưng Cố Hãn Hải không làm vậy, vì tiểu thiếu gia rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, thật giống như khó chịu trong nháy mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.

Cậu ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi, ánh mắt trống rỗng, có chút hoang mang.

Cố Hãn Hải ở trong góc vẫn luôn không xuất hiện, cho đến khi sắc mặt tiểu thiếu gia khôi phục như thường, bắt đầu hứng thú với các cửa hàng xung quanh, hướng tới từng gian hàng mà nhìn, không có bất cứ vẻ mặt buồn thương nào.

Lúc này Cố Hãn Hải mới hơi thả lỏng, trong lòng có chút không hiểu nổi biểu hiện kỳ lạ của Nghiêm Thanh Viên, rõ ràng Nghiêm Thanh Viên đối với hắn đề phòng điều gì đó, cũng không nói cho hắn tất cả mọi việc.

Mặc dù có chút mất mát, nhưng Cố Hãn Hải cũng biết, có một số việc không thể vội vàng.

Cười nhạo một tiếng, Cố Hãn Hải đối với hành vì của mình càng thêm trào phúng*, hành vi chướng tai gai mắt như vậy, hắn trước giờ đều không nghĩ đến vậy mà sẽ có một ngày xuất hiện trên người hắn.

*Trào phúng = châm biếm.

Cố Hãn Hải quan sát thật kỹ vài phút, chắn chắn tiểu thiếu gia an toàn, cuối cùng mới xoay người một lần nữa trở lại chỗ thang máy.

Diêm Đàm lúc này vẫn luôn ở cạnh cửa nhìn thấy tất cả hành vi của Cố Hãn Hải, mím môi, thiếu niên này... Sao lại cho người ta cảm giác lạ lạ thế nào ấy.

Vì không đi đến chỗ cao nên Nghiêm Thanh Viên đã khôi phục trạng thái trong giây lát, bắt đầu đi vào dạo quanh từng cửa hàng, nhưng Nghiêm Thanh Viên không phải mua đồ, mà là hỏi: "Mọi người ở đây có nhận người không ạ?"

Nghiêm gia tiểu thiếu gia rốt cuộc là người hoàn toàn chưa từng đi làm việc gì, không biết nên tìm công việc thế nào, nhưng nếu mỗi một cửa hàng đều có người phục vụ, nói cách khác thật ra mỗi một cửa hàng đều nhận người, chỉ là Nghiêm Thanh Viên chán nản vì bị cự tuyệt*.



*Nguyên văn là 碰一鼻子灰 (Chạm vào một cái mũi hôi): Nghĩa là mũi dính đầy tro; bị một vố; bị chửi mắng té tát (chán nản vì bị cự tuyệt, bị trách móc).

"Chứng minh thư*?" Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn, "Nhất định phải có chứng minh thư mới có thể làm việc ạ?"

*Chứng minh thư = căn cước công dân, chứng minh nhân dân.

"Đúng vậy, cho dù làm công việc gì đều yêu cầu chứng minh thư." Chủ cửa hàng nhìn vẻ người nhỏ nhắn của Nghiêm Thanh Viên quá mức dễ thương nên không nhịn được tràn làn bản tính làm mẹ, rõ ràng nghe như bới lông tìm vết nhưng phối hợp với đôi mắt tràn ngập ngây thơ của Nghiêm Thanh Viên thì lại không giống, làm chủ cửa hàng có cảm giác nhưng đang dỗ trẻ nhỏ chơi.

* 找茬: bới lông tìm vết; vạch lá tìm sâu; xoi mói; bới móc.

"Cháu không có chứng minh thư ạ." Nghiêm Thanh Viên vừa mới mười sáu tuổi, mới vừa đến tuổi có thể làm chứng minh thư, lúc trước không dùng đến nên không biết, cao trung còn chưa học và cũng không yêu cầu làm chứng minh thư, lần này Nghiêm Thanh Viên ngây ngốc luôn rồi.

"Không có chứng minh thư thì không cách nào làm việc nha, bạn học nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nếu muốn kiếm tiền tiêu vặt thì chi bằng làm việc cho ba mẹ thử xem?" Nghiêm Thanh Viên lớn lên không cao lắm, tuổi mười sáu trên gương mặt còn hơi hiện vẻ non nớt, rất tự nhiên bị cho rằng là tuổi còn nhỏ rồi.

Ba mẹ cậu mới không cần cậu làm gì, cậu không kéo chân sau ba mẹ đã là tốt lắm rồi.

"Cháu phải làm thế nào mới có thể có chứng minh thư ạ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

"Phải cầm sổ hộ khẩu gì gì đó của cháu rồi đến Cục Cảnh Sát mới được."

Nghiêm Thanh Viên mơ màng đi ra từ gian hàng, cậu vậy mà phải làm chứng minh thư, nhưng nếu bây giờ làm chứng minh thư, vậy anh cả anh hai có thể sinh nghi không?

Việc cậu muốn đi làm và muốn sống ở ngoài đều muốn làm trước báo sau*, nhưng nếu không có chứng minh thư thì không cách nào đi làm được...

* Nguyên văn là 先斩后奏 (Tiền trảm hậu tấu): Trong thời phong kiến, đôi khi vua trao cho cận thần quyền tiền trảm hậu tấu, tức là có thể chém người có tội trước rồi mới về tâu trình lại với vua.

Nghiêm Thanh Viên nhìn một cái đã thấy giữa sảnh lầu một lúc này là Diêm Đàm đang ngồi trên băng ghế nghỉ chân đang xem điện thoại, ngồi xuống một mình, Diêm Đàm đã rất quen tiểu thiếu gia tìm được hành vì của hắn.

Tiểu thiếu gia có một loại năng lực rất kỳ lạ, đó là cho dù anh ấy ở đâu đều có thể đủ chính xác không nhầm tìm thấy anh ấy, thật giống như trong tầm mắt của tiểu thiếu gia anh ấy phát sáng vậy, điều này làm cho tố chất chuyên nghiệp cực tốt của Diêm Đàm hoài nghi nhân sinh hẳn một tuần, sau khi thí nghiệm rất nhiều lần xác định không phải vấn đề của anh ấy, mà là tiểu thiếu gia có năng lực đặc thù gì đó lúc này mới bỏ qua.

"Diêm Đàm ơi."

"Ở đây, tiểu thiếu gia." Diêm Đàm tắt điện thoại, nghiêm túc nghe tiểu thiếu gia nhà mình dặn dò.

"Anh có thể giúp em làm một cái □□ không ạ?"

*Đấy tác giả lại chừa lỗ, lần này không dám chắc nên không dám chém.

"..." Diêm Đàm trầm mặt một khoảng lâu, sau đó chậm rãi mở miệng, "Tiểu thiếu gia nhìn tôi giống người □□ lắm sao?"

*Chắc là ăn trộm hay gì ấy...

"Người không thể trông mặt mà bắt hình dong sao? Em cảm thấy Diêm Đàm rất lợi hại, chắc chắn trước đây cũng trộn lẫn màu đen gì đó."

Diêm Đàm thật sự dở khóc dở cười, coi như phải, nhưng anh ấy cũng không nhất định sẽ □□ chứ?

"Tiểu thiếu gia, vấn đề này trước cứ để đó đi." Diêm Đàm cũng xem như tận tình khuyên bảo, "Bất cứ chuyện gì cũng phải từng cái từng cái một, bây giờ việc ngài muốn ở bên ngoài còn chưa nói rõ ràng với đại thiếu gia nhị thiếu gia, giờ còn muốn ra ngoài đi làm, việc gì cũng phải từng cái một mới có thể chấp nhận nổi, nếu như một lần nói hết cho bọn họ có lẽ họ sẽ giận đó."

Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cảm thấy bất lực dựa lên vai Diêm Đàm: "Rõ ràng ba đã đồng ý rồi, tại sao đến cửa của anh cả anh hai lại khó qua như vậy."

"Vì đại thiếu gia nhị thiếu gia vẫn luôn tự tay nuôi dưỡng tiểu thiếu gia mà."

Trong lúc nhất thời, hai người đều có chút trầm mặc.

Nghiêm Kỳ Thúy vẫn luôn bận rộn công việc, mà thái độ Tịch Hạc đối với Nghiêm Thanh Viên thật ra còn kém hơn cách Nghiêm Kỳ Thúy đối xử với cậu, Tịch Hạc là một người phụ nữ có tính cách vô cùng mạnh mẽ, bà cần con của mình có năng lực mạnh, công việc cũng mạnh, mà không phải tiểu thiếu gia về mặt nào cũng không xuất sắc.

Vì vậy tiểu thiếu gia là được hai người anh và những người giúp việc trong nhà nhìn cậu lớn lên.

"Diêm Đàm à."

"Tôi đây, tiểu thiếu gia."

"Anh thích em không?"

Diêm Đàm đột nhiên sửng sốt một chút, lúc này thiếu niên đã thả lỏng tất cả sức lực của mình, cơ thể mềm mại cứ như vậy tùy ý dựa trên vai anh ấy, anh ấy đã rất lâu rồi không thân mật với người nào như này, tiểu thiếu gia không hề đề phòng cứ thân mật như vậy với anh ấy mà nói cũng coi như gánh nặng có chút bất đắc dĩ lại cưng chiều.

"Phải, tiểu thiếu gia, tôi... Là ưa thích cậu." Biết rất rõ ràng thích này không phải là loại thích kia, nhưng Diêm Đàm vẫn nhỏ giọng nói.

Mặc dù Nghiêm Thanh Viên là do hai thiếu gia nhìn lớn lên, nhưng Diêm Đàm đã làm vệ sĩ của Nghiêm Thanh Viên mấy năm cũng có tâm trạng như này, nhìn tiểu thiếu gia mỗi ngày một lớn, ngay cả khi nhìn một con mèo hoang cũng có thể nhìn đến có tình cảm.

"Vậy nếu như em không phải Nghiêm Thanh Viên thì sao ạ?" Nghiêm Thanh Viên vô thức hỏi, "Ý của em là, nếu em không phải người của Nghiêm gia, vậy anh cũng sẽ thích em như vậy sao?"

"Nếu như không có Nghiêm gia làm điều kiện, có thể tôi cũng sẽ không gặp được tiểu thiếu gia."

Nghiêm Thanh Viên nghe được câu trả lời này, không giấu được sự mất mát trong mắt, mặc dù cậu sớm biết sẽ là đáp án như vậy, thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi nhiều hơn.

"Nhưng nếu như vẫn còn cơ hội như vậy, cho dù không phải Nghiêm Gia, có lẽ là Trương gia Lý gia mời tôi làm vệ sĩ của tiểu thiếu gia, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ thích tiểu thiếu gia như vậy."

Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên chậm rãi mở to, trong lúc nhất thời thế mà không cách nào làm rõ được logic trong câu nói ấy.

Nhưng cậu vẫn có thể nghe hiểu một chút trong đó.

Diêm Đàm thích cậu, là căn cứ vào chính bản thân cậu, mà không phải là vì cái khác.

Trong cùng hoàn cảnh như vậy, Diêm Đàm vẫn sẽ thích cậu như vậy.

"Thật ra em cũng rất thích anh." Nghiêm Thanh Viên nghĩ thông suốt điều này, gương mặt có chút đỏ lên, bản thân vốn mất mát đã được thay thế bằng ý cười, sau đó chậm rãi cong miệng cười, "Thật ạ."

"Tôi biết."

Diêm Đàm đối với cảm xúc của người khác vô cùng nhạy cảm, đây đã từng là thủ đoạn để anh ấy giữ mạng.

Nếu như Nghiêm Thanh Viên đối với mình dù có một chút xíu ghét, anh ấy sẽ nhận ra, nhưng mà không có.

Đôi mắt của thiếu niên trong veo như ngọc lưu ly trong suốt, nhìn một chút là có thể thấy đáy, nhìn không ra bất cứ màu sắc âm u nào.

Điện thoại Nghiêm Thanh Viên nhận được một tin nhắn, đến từ Cố Hãn Hải.



"Cậu ấy nói hôm nay phải bắt đầu thực tập rồi, cho nên có thể không thể trở về cùng với chúng ta ạ." Nghiêm Thanh Viên nói rồi lấy điện thoại ra, sau đó tìm trong túi của mình, "Cậu ấy nói cậu ấy để chìa khóa nhà trong túi của em!"

Quả thật Nghiêm Thanh Viên lấy ra từ trong túi một chiếc chìa khóa sáng lóng lánh, có chút kinh ngạc vô cùng.

Không lẽ Cố Hãn Hải xuất sắc đến mức làm trộm cũng có thể vô cùng xuất sắc như vậy sao?

"Vậy bây giờ tiểu thiếu gia định đi đâu?" Nếu như là bình thường có thể Nghiêm Thanh Viên sẽ đi khắp các con phố và ngõ hẻm như một cuộc phiêu lưu, nhưng lần này Nghiêm Thanh Viên chọn về nhà.

"Chúng ta đi mua đồ ăn đi." Không có chứng minh thư thì không thể tìm việc, việc tìm công việc phải trì hoãn rồi, nhưng không thể không làm gì, trong tủ lạnh của Cố Hãn Hải trống không, có thể đựng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, sau đó đem Cố Hãn Hải gầy yếu nuôi cho béo lên, "Chúng ta phải đi chỗ nào mới có thể mua đồ ăn ạ?"

"Siêu thị, chợ bán thức ăn." Nhưng đối với rau quả các thứ Diêm Đàm trên thực tế cũng giới hạn trong này, dù sao anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông sống độc thân, cũng không có năng lực nấu cơm gì.

"Vậy chúng ta đi siêu thị để đi chợ đi." Nghiêm Thanh Viên nhìn ví tiền điện tử của mình một chút, "Bây giờ em có hơn bảy ngàn, đủ mua đồ không ạ?"

"Đầy đủ, bảy ngàn một gia đình tiết kiệm một chút cũng có thể ăn ba bốn tháng đấy."

Nghiêm Thanh Viên hít vào một ngụm khí lạnh, mặc dù cậu biết người bình thường tiêu tiền không xa xỉ giống bọn họ, nhưng bảy ngàn mà có thể ăn ba bốn tháng thật sự đã vượt qua suy đoán của Nghiêm Thanh Viên.

Diêm Đàm biết tiểu thiếu gia quả thật chưa trải qua mua thức ăn một mình, hơn nữa lúc ở Nghiêm gia cho dù là nguyên liệu hay thịt đều được lấy từ những vật liệu thượng hạng, cho nên tương tự giá cả không rẻ, mà khi Diêm Đàm trơ mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên lấy hết can đảm đi đến cửa hàng thịt trong siêu thị, ấp úng e thẹn nói với ông chủ bán thịt ——

"Ông chủ, cháu muốn mua 300 tệ thịt."

Gần bằng 1.032.801,16 Đồng.

Khi đó Diêm Đàm cũng không biết đầu óc bị co giật làm sao lại trực tiếp đưa tay mạnh mẽ che miệng tiểu thiếu gia không biết giá củi gạo mắm muối ôm vào trong ngực, cười khổ một tiếng với ông chủ bán thịt: "Thật xin lỗi, 30 tệ là được."

Gần bằng 103.241,31 Đồng.

Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, hiểu nếu có lần thứ hai nên mua như vậy.

Lúc cậu đi mua khoai tây ——

"Ông chủ ơi, cháu muốn 30 tệ khoai tây ạ."

Diêm Đàm vội vàng giữ đầu Nghiêm Thanh Viên: "3 tệ, 3 tệ là được rồi."

Sau đó chủ tiệm tùy ý nghiêng mắt nhìn bọn họ một chút, nói: "Khoai tây tự lấy, lấy bao nhiêu thì lấy rồi cân tính tiền."

Diêm Đàm: "..."

Nghiêm Thanh Viên: "..."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng lòng đưa ra quyến định ném chuyện này ra sau đầu.

Nghiêm Thanh Viên mua rất nhiều đem về, tủ lạnh bị chất đến đầy, Nghiêm Thanh Viên lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ thể tích của tủ lạnh.

"Rõ ràng bình thường có thể nhét một cái bánh kem lớn."

"Vì tủ lạnh lớn nhỏ khác nhau."

"Nhưng nhìn rõ ràng rất lớn."

Diêm Đàm nhìn nhiều mấy lần: "Có lẽ là vì phòng nhỏ nên mới có ảo giác biến lớn."

Nghiêm Thanh Viên: "... Em sẽ chú ý không nói trước mặt Cố Hãn Hải."

"Thật ra không thành vấn đề gì đâu, hắn không nhỏ mọn như vậy."

Nghiêm Thanh Viên và Diêm Đàm đứng cạnh nhau ngơ ngẩn nhìn tủ lạnh.

Sau khi bọn họ quay về Nghiêm Trạch Thanh có gọi điện thoại một lần, hỏi cậu có về hay không, Nghiêm Thanh Viên cự tuyệt.

Lúc đầu cậu nghĩ là anh hai sẽ hỏi thêm vài câu, nhưng cuối cùng chỉ nhận được câu 'vậy thì chơi cho thật vui đi', lúc Nghiêm Thanh Viên cúp điện thoại cảm xúc phức tạp*, cách nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy khiến Nghiêm Thanh Viên cảm thấy có phải tất cả kiêng dè của cậu thật ra anh hai vốn cũng không quan tâm.

* Nguyên văn là 五味杂陈 (Ngũ vị tạp trần): 5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ, giống Bách cảm giao tập.

Nhưng sau đó đã chứng minh là Nghiêm Thanh Viên suy nghĩ nhiều, vì anh hai đã bảo dì giúp việc trong nhà tới.

Cửa bị gõ vang, Nghiêm Thanh Viên vì lúc trước bị túi của Tư Tuyết Ngữ nện vào mũi nên trong lòng còn chút sợ hãi, khi Nghiêm Thanh Viên mở cửa còn lén lút nhìn ra ngoài, bất ngờ nhìn thấy thế mà lại là dì Trương.

Nghiêm gia có mời ba người, dì Trương chủ yếu phụ trách dọn dẹp nội thất, mà lúc này trong tay dì Trương xách theo mấy cái túi lớn.

"Dì đến để đưa chút quần áo cho tiểu thiếu gia thay." Dì Trương hơi thăm dò nhìn vào bên trong, nơi này đối với đủ lớn cho những người bình thường, nhưng mà, "Nơi này nhỏ quá, tiểu thiếu gia ở đây có chỗ nào không thoải mái không?"

"Rất dễ chịu ạ." Nghiêm Thanh Viên nói, không hề miễn cưỡng.

Nghiêm Thanh Viên mời dì Trương vào nhà, dì Trương nhìn xung quanh một chút, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, tiểu thiếu gia của bọn họ một mực không thích kết bạn, bây giờ vì kết bạn mà để bản thân ấm ức như vậy, tiểu thiếu gia thật sự là một đứa trẻ tâm địa lương thiện.

"Nhị thiếu gia nghe tiểu thiếu gia nói muốn ở chỗ này, biết tiểu thiếu gia chắc chắn cần thay quần áo, nên để dì đưa tới đây, cái tiểu thiếu gia đang mặc, thay cái khác đi, dì mang về giặt cho con." Dì Trương nhìn Nghiêm Thanh Viên phải mặc bộ quần áo này hai ngày trên người, đau lòng nói.

"Không sao, con mới mua ạ." Mười tệ ba cái áo thun, hai cái quần dài mùa hè cũng chỉ một trăm tệ.

"Ở bên ngoài tùy tiện mua quần áo sao có thể dễ chịu bằng quần áo đặt may ở nhà." Dì Trương thuận miệng nói, "Tiểu thiếu gia của chúng ta mềm mại, những bộ đồ sẽ làm làn da của tiểu thiếu gia bị dị ứng."

Nói dị ứng cũng chỉ là phán đoán của dì Trương, Nghiêm Thanh Viên ngoại trừ dạ dày thì chỗ nào cũng khỏe mạnh, kế thừa hoàn hảo các đặc điểm của một đứa con trai.

Sau khi vào phòng nhỏ dì Trương chỉ nhìn thấy một cái giường, sắc mặt không đổi hỏi Nghiêm Thanh Viên: "Giường này là giường đơn, giường ngủ của tiểu thiếu gia đâu?"

"Con ngủ trên đất ạ." Nghiêm Thanh Viên không nghĩ sẽ giấu giếm.

"Sao có thể ngủ trên đất, trên mặt đất lạnh như vậy, tiểu thiếu gia sẽ bị cảm lạnh mất." Dì Trương lập tức khoa trương nói, "Ôi giồi ôi bây giờ dì phải gọi điện để họ đưa một cái giường đến không biết có kịp không, phòng này nhỏ như vậy chắc chỉ có thể kê một cái giường đơn rất nhỏ, thật sự là ủy khuất tiểu thiếu gia của chúng ta rồi."

"Không ấm ức gì đâu ạ." Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân ngủ đến say sưa luôn.

"Sao không ấm ức được, cái mũi bị đụng đến dán băng keo cá nhân luôn rồi, là do ban đêm lúc xoay người bị đụng vào tường phải không?" Gương mặt dì Trương tràn đầy trìu mến.



Thật ra Diêm Đàm cũng rất tò mò làm sao có vết thương này, thu lại biểu cảm đang cười trộm thành mặt không đổi sắc chờ Nghiêm Thanh Viên giải thích.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại gật đầu, thừa nhận nói: "Đúng ạ, ban đêm lúc đi vệ sinh không biết vị trí nên bị đập vào cửa."

"Mèn ôi tiểu thiếu gia đáng thương quá, phòng nhỏ như vậy thật sự khiến con phải chịu tội lớn rồi." Dì Trương lập tức cũng có cảm giác như vậy, vươn tay chạm vào chóp mũi Nghiêm Thanh Viên, "Nhưng chớ đụng xấu tiểu thiếu gia xinh đẹp của chúng tôi nhé."

Diêm Đàm đứng một bên cong khóe miệng.

"Tiểu thiếu gia ăn cơm có ngon không, trình độ nấu ăn của bọn họ thế nào, chèn ôi, dì thật sự lo lắng đấy, sắp đến giờ cơm chiều rồi, dì làm chút cơm cho tiểu thiếu gia nha."

"Mẹ Trương muốn làm cơm ạ?" Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên lập tức sáng rực lên.

"Làm cho tiểu thiếu gia của chúng ta một bữa cơm thật ngon nè, ăn cơm ở nhà khác nào có thơm ngon được như người nhà mình nấu chứ."

"Con mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, mẹ Trương có thể làm nhiều thêm chút được không ạ, con muốn ăn, mẹ Trưởng cũng cần, anh Diêm Đàm, còn Cố Hãn Hải và mẹ của Cố Hãn Hải nữa ạ."

"Được được được, không thành vấn đề, tiểu thiếu gia của chúng ta cần làm bao nhiêu, dì sẽ làm bấy nhiêu cho con!"

Nhưng Nghiêm Thanh Viên nói rồi nói đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi Diêm Đàm: "Nhưng em nhớ Cố Hãn Hải trực ca đêm phải không? Ban đêm cậu ấy có về ăn cơm không ạ?"

"Đoán chắc là không."

Nghiêm Thanh Viên suy tư một chút: "Vậy em đóng gói nhé?"

"Thời gian làm việc ăn cơm không tốt lắm đâu."

"Vậy buổi tối chờ cậu ấy trở về rồi hám nóng ăn ạ?"

Nghe Diêm Đàm và Nghiêm Thanh Viên nói chuyện, dì Trương không nhịn được khen ngợi: "Chèn ơi tiểu thiếu gia nhà chúng ta đúng là một người tri kỷ, người bạn kia của con gặp được tiểu thiếu gia của chúng ta thật sự quá hạnh phúc."

"Không phải không phải, là con gặp được Cố Hãn Hải, thật ra cực kỳ tốt." Nghiêm Thanh Viên nói đến chủ đề này, đúng là không thể ngồi yên, cứ một mực nói với dì Trương rằng Cố Hãn Hải tốt, dì Trương nghe khóe miệng đều là cười bất đắc dĩ.

Nghiêm Thanh Viên cười ngây ngô, Diêm Đàm ở một bên nhìn xem, cũng biết dì Trương đúng là cưng chiều Nghiêm Thanh Viên, không, phải nói là toàn bộ người giúp việc của Nghiêm gia đều đối xử khác biệt với Nghiêm Thanh Viên.

Không khí như làm việc của Nghiêm gia thật sự quá mức kiềm nén, bản thân Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh cũng không phải là người có tính cách sẽ ồn ào với người khác, sự tồn tại của Nghiêm Thanh Viên gần như chính là một liều thuốc điều hòa toàn bộ gia đình, chỉ cần Nghiêm Thanh Viên được nhắc đến những người giúp việc luôn có thể nói thêm nhiều lời với đại thiếu gia nhị thiếu gia, thường xuyên qua lại mọi người cũng đều có thói quen sủng ái Nghiêm Thanh Viên.

Đặc biệt là bây giờ tính cách của Nghiêm Thanh Viên đã thay đổi rất lớn, ai không thích đứa nhỏ đáng yêu chứ?

Diêm Đàm nghe được có tiếng gõ cửa, muốn đứng dậy mở cửa, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại đột nhiên từ trong bếp xông tới mạnh mẽ bắt lấy quần áo Diêm Đàm, Diêm Đàm không trốn tránh, mà là nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên, lúc này lại thấy trong ánh mắt tiểu thiếu gia nhà mình là hoảng sợ.

"Em, em đi." Tiểu thiếu gia mặc dù cố gắng che giấu, nhưng trên thực tế tay cậu đều đang run rẩy, sau đó tiểu thiếu gia nở nụ cười nhìn anh ấy, "Chắc là dì về rồi."

Lúc Nghiêm Thanh Viên mở cửa còn có chủ đề phòng, sau khi mở cửa quả thật nhìn thấy người phụ nữ đứng ở bên ngoài, là Tư Tuyết Ngữ.

"Dì ạ." Nghiêm Thanh Viên cố gắng nở một nụ cười vô cùng vô hại nhìn người phụ nữ, "Chào dì về ạ, hôm nay con có bạn, trong nhà giúp dì làm cơm, tay nghề dì Trương rất tốt, dì có thể ăn thử đồ ăn dì Trương làm..."

Giọng của Nghiêm Thanh Viên càng ngày càng nhỏ, lúc này ánh mắt Tư Tuyết Ngữ lành lạnh, nhìn Nghiêm Thanh Viên.

Tay của Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ nắm lấy góc áo, có chút lo lắng bất an.

Diêm Đàm nhíu chặt lông mày, ánh mắt không mấy lương thiện.

Tư Tuyết Ngữ giận tái mặt, nhưng mà sau một lát miễn cưỡng nở nụ cười, nói với Nghiêm Thanh Viên: "Cháu là bạn của Tiểu Hải, bọn họ cũng là bạn của Tiểu Hải à?"

Giọng nói Tư Tuyết Ngữ không lớn, giọng điệu cũng không phật phồng, nhưng trong giọng nói châm biếm và lạnh lùng đều được Nghiêm Thanh Viên cảm nhận rất rõ ràng.

"Dì, rất xin lỗi ạ." Cậu không nên chưa được người khác đồng ý, đã trực tiếp mang Diêm Đàm đến, cũng không nên để dì Trương tốn nhiều thời gian.

___

29/11/2022.

14:41:50.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.