Sáng sớm, Cố Hãn Hải mở đôi mắt ra, vươn tay xoa đôi mắt, lúc mở mắt ra lần nữa đã tỉnh táo.
Ngồi dậy, tư thế ngủ tùy tiện ôm chăn của thiếu niên vừa vặn lọt vào tầm mắt của hắn.
Thiếu niên ngủ không ồn ào không ầm ĩ, nhưng lăn qua lăn lại, suốt một buổi tối vô thức lăn qua lăn lại, tấm chăn màu xanh da trời đã đắp kỹ giờ lại bị vo thành một đoàn ôm vào trong ngực, quần áo đều bị kéo cả lên, vòng eo trắng nõn tùy tiện bại lộ trong không khí, Cố Hãn Hải cam chịu số phận mình thở dài.
Ngồi dậy muốn kéo góc chăn bị vo thành một cục kia, thiếu niên rõ ràng ngủ say nhưng lại theo bản năng kéo chăn, nghĩ rồi nghĩ cuối cùng đem chăn của mình đắp lên bụng thiếu niên.
Suốt một buổi tối hắn luôn đột ngột tỉnh lại, sau đó đắp chăn cho thiếu niên.
Phòng của Nghiêm Thanh Viên rất lớn, mặc dù lúc mở điều hòa nhiệt độ cũng vừa phải không gây khó chịu, nhưng ở phòng của hắn Nghiêm Thanh Viên vẫn theo thói quen lúc ở nhà mình thì có thể sẽ bị bệnh.
Nhưng Cố Hãn Hải không muốn nhắc nhở, thiếu niên đã hình thành thói quen như vậy theo sự phát triển của bản thân, vốn không ảnh hưởng đến toàn cục, không cần phải trách móc nặng nề.
Lúc này Cố Hãn Hải chú ý đến mắt cá chân của thiếu niên, ban đêm nên không thấy rõ, nhưng bây giờ mặt trời đang mọc, có một chùm ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào đây, mắt cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573145/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.