Bởi vì tác giả nào đó lười vì tiết kiệm hố lớn lên xuyên qua khúc nhạc dạo nhanh chóng bắt đầu chính văn, cho nên đương Cố Bạch tỉnh lại thời điểm, hắn cậu chết.
* * *
Chung quanh là một mảnh đen nhánh, cả một bầu trời đầy sao không có giới hạn, trừ bỏ trời đầy sao, cái gì cũng đều không có, quạnh quẽ làm người không kiềm được từ đáy lòng dâng lên một cổ cảm giác tịch cảm.
Linh hồn Cố Bạch phiêu đãng ở giữa không trung đã thật lâu, tuy rằng không biết đã xảy ra sự tình gì, nhưng cậu biết chính mình hiện tại khẳng định đã chết rồi.
Bởi vì chung quanh cảm giác quá mức chân thật, thân thể cậu cũng đang ở trong tình trạng trong suốt, cậu không có biện pháp lừa dối chính mình rằng đang nằm mơ, hơn nữa vận khí của cậu luôn luôn không tốt lắm, cậu tuyệt đối không cho rằng chính mình gặp phải sự cố máy bay nổ tung mà còn có thể sống sót.
"Cậu muốn sống sao?"
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm có chút lạnh lẽo, giống như máy móc không có tình cảm nhân loại, không có phập phồng bình đạm giữa sao trời vang lên.
Cố Bạch ngây cả người ý thức còn chưa có phản ứng lại đây, cậu thật sự không biết hiện tại là cái tình huống như thế nào, xem bộ dáng nơi này không giống với thiên đường cũng không giống địa ngục, này rốt cuộc là cái cái quỷ gì a?
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Cố Bạch không khỏi lướt mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-ta-nam-nhan/2775896/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.