Nhà Nhiếp gia ở thành phố B nằm trên đoạn đường tương đối hẻo lánh, tuy rằng hẻo lánh, nhưng tuyệt đối không đại biểu rằng vùng này giá cả nhà ở rẻ mạt gì, ngược lại nếu có thể tại đây sinh sống đều là nhà có tiền có thân phận, nổi danh là khu lâm viên tư gia xa hoa.
Xe chậm rãi tiến vào đại môn biệt thự, quản gia người hầu tiến lên chào đón, dược hiệu trên người Cố Bạch tuy rằng đã lui, nhưng di chứng vẫn còn, cả người xụi lơ không có chút sức lực nào, căn bản không có biện pháp làm chính mình trở về phòng.
Nhìn đến Nhiếp Kình Thương đang tự mình xuống xe không nghĩ muốn quản cậu, Cố Bạch lại lần nữa kích phát tiềm năng trong cơ thể gắt gao bắt lấy cánh tay đối phương, mở to ra đôi mắt đáng thương hề hề cầu bao dưỡng.
"Thật là phiền muốn chết!"
Nhiếp Kình Thương cau mày nghĩ một câu, biểu tình hung hăng, nhưng vẫn ra hiệu ý bảo người hầu lui ra, duỗi tay đem cậu bế lên đưa về phòng.
Bất quá cảm giác được thiếu niên mềm mại dựa vào lòng ngực chính mình, cái loại cảm giác bị người dựa vào thân cận này mạc danh làm tâm tình y thực hảo.
Y nhớ tới khi còn nhỏ lúc ấy Lục Dung Khanh vừa tới Nhiếp gia, thiếu niên tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng thập phần ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là ai biết trưởng thành lại là cái bộ dáng như vậy!
Đem người đặt tới trên giường, Nhiếp Kình Thương nhìn tây trang mình bị mồ hôi thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-ta-nam-nhan/2775889/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.