Lúc chuyến bay từ sân bay Bắc Kinh đến Vũ Hán cất cánh, trăng đã tròn.
Tôi vốn không chọn chỗ ngồi, nhưng vẫn may mắn có thể ngồi ở cạnh cửa sổ. Nghiêng đầu nhìn qua, thấy trăng soi tỏ trên thành phố ngàn năm tuổi. Mỗi lần ngồi trên máy bay nhìn xuống một nơi có bề dày lịch sử và văn hóa, trong lòng luôn có sự xúc động khó nói thành lời. Tựa hồ như thấy bản thân mình rất nhỏ bé, cũng tựa hồ như thấy trời đất này thật bao la.
Lâu rồi không về Vũ Hán, tết vừa rồi cũng không về, lần này mẹ gọi điện chẳng biết sao lại tủi thân khóc, tôi cúp máy rồi bèn đặt vé máy bay. Có lẽ tôi là người có tình cảm ít ỏi, bình thường chẳng nghĩ đến ai. Nhưng tiếng khóc của mẹ lại khiến tôi đau lòng. Công việc bình thường thật ra cũng chẳng dễ dàng xin nghỉ, nhưng vì lâu lắm rồi chẳng nghỉ ngày nào, lần này lại thành ra rất đơn giản.
Một ngày gần như cắm mặt từ sáng sớm đến tối khuya ở nơi làm việc, về đến nhà cũng chỉ lăn ra ngủ, nếu không thì lên mạng đọc truyện. Không biết đã bao lâu rồi không xem tin tức, nhìn thấy tờ báo được phát miễn phí ở lưng ghế trước mặt, chợt muốn giở ra xem.
Mấy trang đầu đều là tin tức chính trị, thời sự trong nước và quốc tế. Tờ báo này khi còn nhỏ tôi cũng từng đọc nhiều lần, cách sắp xếp nhiều năm qua vẫn không thay đổi, nửa sau hẳn là tin tức giải trí và điện ảnh. Hồi học cấp hai tôi thường mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-su-diu-dang/143442/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.