Chuẩn bị rất lâu cũng không mỉm cười được, thậm chí bởi vì không biết nên làm gì mà vội vã đến sắp khóc, Trường Hoan rõ ràng đang ôm cổ Giang Thiếu Huân, nằm trong lòng anh, hương thơm sạch sẽ trên người cô kéo tới, làm lòng Giang Thiếu Huân không khỏi mềm mại. 
Cô nhịn sự chua xót trong khoang mũi, rầu rĩ mở miệng, “Anh tư, anh không vui sao?” 
Giọng nói của cô có chút bất an, Giang Thiếu Huân nghĩ có phải mình đùa quá mức rồi hay không, mỗi lần cô gái nhỏ này ở trước mặt anh đều lo lắng đề phòng, thật ra anh không nên tiếp tục hù dọa cô. 
Trường Hoan hít hít mũi, “Mấy tấm ảnh này, anh đừng tức giận, anh yên tâm, em sẽ không lợi dụng mấy tấm ảnh đó, em sẽ tiêu hủy hết tất cả chỗ ảnh này, nếu anh lo lắng, anh có thể tự mình tiêu hủy…” 
Giọng nói khi cô nói chuyện còn phảng phất chứa âm mũi, quần áo trong ngực anh cũng có chỗ ươn ướt, lúc này Giang Thiếu Huân mới phát hiện Nhiếp Trường Hoan rất mỏng manh, mỏng manh đến nỗi người khác căn bản không đành lòng đi tổn thương cô. 
Anh kiểm điểm sâu sắc, đúng là mình đã vui đùa quá mức rồi. 
Giang Thiếu Huân cúi đầu hôn lên vầng trán trơn bóng của Trường Hoan, bàn tay khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của cô, eo cô rất nhỏ, quả thật một nắm tay cũng ôm được, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, giọng nói dịu dàng, “Tôi không tức giận, mấy bức ảnh đó chụp đẹp lắm, em có thể giữ lại.” 
Trường Hoan hít mũi, hỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575642/chuong-59-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.