Trường Hoan cười tự giễu, cô hít sâu một hơi, từ tốn mà tỉnh táo phun ra một chữ, “Được.”
“Ngẩng đầu.” Giọng nói của Giang Thiếu Huân rất lạnh.
Trường Hoan ngẩng đầu, nói ra câu nói đó đã lấy hết can đảm của cô, lấy hết mọi tôn nghiêm của cô, thực sự vừa khó chịu lại khổ sở, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh cô cũng không có, mũi chợt đau quá, đôi mắt cũng bị phủ một tầng sương mỏng mơ hồ.
Dáng vẻ đáng thương này của cô thật khiến cho người ta muốn ôm vào lòng mà yêu thương dỗ dành một trận, cổ họng của Giang Thiếu Huân có chút chuyển động, anh đứng dậy, đến gần Trường Hoan, ngón tay khẽ nâng cằm cô lên, sau đó cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến, Trường Hoan nhắm nghiền mắt, hai tay nắm lấy ga trải giường, cơ thể vì căng thẳng mà cứng lại, đầu óc trống rỗng, nếu cô đã đồng ý để anh bao nuôi, vậy thì từng giây từng phút đều phải chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nơi này là bệnh viện, anh định muốn cô ở đây sao?
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, không quá bá đạo, chỉ lưu luyến ở trên môi, không hề xâm nhập sâu vào bên trong.
Giang Thiếu Huân buông Trường Hoan ra, mặt cô nóng ran, hồng rực, cực kỳ đáng yêu, anh cười khẽ, ngón tay vuốt ve bờ môi cô, “Yên tâm, tôi không có thói quen bắt nạt bệnh nhân.”
Trường Hoan nghe anh nói câu này, cơ thể căng thẳng cũng dần thả lỏng, thân thể từ từ nằm xuống, sau đó nhấc chăn lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575607/chuong-41-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.