Khi một người quá mức đau khổ, có lẽ họ không cần một cái ôm an ủi hay lời khuyên nào, cái mà họ cần nhất là một không gian yên tĩnh để phát tiết những cảm xúc trong lòng.
Giang Thiếu Huân đọc xong tài liệu, tùy ý ký mấy bản, ngẩng đầu nhìn phía Trường Hoan lại phát hiện người phụ nữ này đã ngủ từ bao giờ, cô cuộn tròn người lại, hai tay ôm lấy đầu gối, giống như một đứa bé cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn.
Người phụ nữ này… vừa vô cùng cố chấp lại không được tự nhiên, một mình im lặng khóc, khóc xong lại im lặng ngủ, không biết cô đã chịu bao nhiêu uất ức, ăn bao nhiêu khổ mới tạo nên tính cách ẩn nhẫn như vậy.
Giang Thừa Huân nhìn Nhiếp Trường Hoan ngủ không hề phòng bị, tóc mai hỗn độn dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt còn vương nước mắt, lông mày nhíu lại, đôi môi anh đào hơi hơi vểnh lên, hồng nhuận mà đầy đặn, giống như đang chờ anh đặt lên đó một nụ hôn.
Nhiếp Trường Hoan khi ngủ dường như hấp dẫn hơn so với lúc cô tỉnh táo, ít nhất thì ngoan ngoãn hơn lúc thức nhiều, cũng vừa mắt hơn.
Thật ra anh cũng không phải người đàn ông ham mê sắc đẹp, từ trước đến nay đối với phụ nữ anh càng bắt bẻ.
Nhưng mà Nhiếp Trường Hoan không giống với mấy người đẹp khác, nét đẹp của cô tuy rằng chói mắt, nhưng lại an tĩnh, cô không bao giờ cố ý phô bày khuôn mặt đẹp đến nao lòng của mình nhưng vẻ đẹp ấy vẫn vô tình lộ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575575/chuong-25-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.