Trường Hoan nói xong còn cố ý quay mặt liếc Nhiếp Trường Tình một cái thật sâu.
Nhiếp Trường Tình và Tần Phương Hoa đều chột dạ tránh đi cái nhìn chăm chú của cô.
Nhiếp Tuân khôn khéo bao nhiêu, nghĩ cũng chẳng cần nghĩ liền hiểu được những lời này của Nhiếp Trường Hoan, hiểu được ý cô trong lời nói này là gì, sắc mặt ông ta lập tức khó coi.
Phòng bệnh im phăng phắc, không ai mở miệng nói chuyện.
…
Nhiếp Trường Hoan nhìn phía cửa sổ, những tia nắng hè chói chang vô cùng, làm người ta không mở nổi mắt, ánh mắt cô cũng mờ đi, nhìn thứ gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Mơ hồ giống như trở lại nhiều năm trước, cũng là một ngày nắng đẹp như thế này, Lục Hướng Viễn cầm tay cô, hai người một trước một sau đi trên con đường đá nhỏ, khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, cô nói khát, anh ta liền mua cho cô một cây kem năm tệ, xé vỏ ra đặt bên miệng cô, sau đó liền cười ngây ngô nhìn cô ăn.
Buổi chiều nóng bức như vậy, ngay cả ve sầu cũng lười muốn kêu, vậy mà không khí bao quanh cô lại mát lạnh và ngọt ngào như mật, nói thật cô đã nghĩ rằng phần ngọt ngào này sẽ kéo dài cả đời. Nhưng bánh xe thời gian mới chuyển động mấy vòng, tuổi già còn chưa đến thì những ngọt ngào đó đã vỡ thành mảnh nhỏ, biến mất chẳng còn chút dấu vết trong “hiện tại”.
Vì níu kéo bao nhiêu năm tình cảm, vì lời giao phó của bà Lục trước khi mất, cô không ngừng tạm nhân nhượng, ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/575571/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.