Trường Hoan hít một hơi thật sâu, cô giơ tay muốn lau nước mắt, nhưng dù có lau bao nhiêu lần thì nước mắt vẫn cứ rơi, nhìn cô như vậy làm người nhịn không được mà thương tiếc.
Mồ hôi và nước mắt làm cho tóc cô dính chặt vào hai má và hai bên thái dương, còn có mấy lọn tóc dán lên phần da lộ ra trên cổ và vai cô. Màu đen của tóc đối lập với màu trắng của da tạo nên một nét đẹp giản dị mộc mạc, nhưng vẫn đủ để lay động lòng người.
Giang Thiếu Huân gật đầu. Đáng lẽ anh chỉ định đợi người nhà của cậu bé đến là đi ngay nhưng nhìn thấy cô anh lại không muốn đi nữa.
Trường Hoan rón rén đi tới đầu giường, nhìn khuôn mặt ngủ ngon lành của Đâu Đâu cô mỉm cười vui sướng, cô nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, nước mắt lại chẳng biết vì sao mà rơi xuống. Nếu Đâu Đâu có mệnh hệ nào thì cô cũng không sống nổi nữa.
Cung Trạch vẫn lặng lẽ quan sát Trường Hoan, anh ta nhìn bóng lưng duyên dáng kia liền nhướng mày liếc Giang Thiếu Huân, “Anh tư, dáng người đẹp quá…”
Anh ta hất cằm về phía Trường Hoan, Giang Thiếu Huân theo ý anh ta mà nhìn qua. Lúc này, vì đang ngồi nên chiếc áo sơ mi cô đang mặc căng ra, càng lộ rõ eo nhỏ mông cong. Chiếc sơ mi ướt đẫm mồ hôi dính sát lấy cơ thể, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng như sữa. Mà đứng ở trong góc này, anh thậm chí còn nhìn thấy khuôn ngực tròn trịa của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/262080/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.