Bạch Phù có bộ đồ lót bị người nào đó xé rách, cô không để ý lắm nhưng người kia lại rất quan tâm, cuối tuần kéo cô đi chọn đồ lót mới bằng được. 
“Em có thiếu đồ lót mặc đâu.” Cô nhỏ giọng nói. 
Tông Bách ôm eo cô, đầu hơi cúi, nghe cô ngượng ngùng kề tai nói nhỏ, tay anh khẽ ôm lấy eo cô, trong lòng nhộn nhạo. 
“Quần áo đẹp sợ gì nhiều.” 
Bạch Phù không lay chuyển được anh, đành phải nghe theo. 
Không để cô nghĩ nhiều, đi lên từ thang cuốn quẹo trái chính là cửa hàng đồ lót đắt tiền. 
Đây là lần đầu tiên cô đi mua đồ riêng tư như vậy với người khác, cực kỳ xấu hổ. 
Nhưng nhân viên hướng dẫn ở cửa hàng có kiến thức rộng rãi, vừa thấy dáng vẻ Bạch Phù đoan trang là liên tiếp giới thiệu mấy bộ đồ lót kiểu dáng nhã nhặn. 
Bạch Phù thất thần vuốt ve bộ đồ lót bảo thủ trong tay, ánh mắt lại không kìm được mà ngó sang khu treo đồ lót gợi cảm táo bạo. 
Nhân viên hướng dẫn hẵng còn đang tích cực giới thiệu, Tông Bách lười biếng ôm lấy vai Bạch Phù, cắt ngang lời nhân viên: “Để chúng tôi tự xem đi.” 
Lúc này lại có mấy người khách khác vào cửa hàng, nhân viên hướng dẫn có chút nuối tiếc vì không được phục vụ cho đôi tình nhân có vẻ ngoài xuất sắc này. 
Không có người ngoài ở đây, Bạch Phù mới thở phào một hơi, Tông Bách ôm cô sang quầy bên cạnh. 
Khu treo những bộ đồ lót 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491580/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.