Edit: Hann
Tông Bách đứng chờ ở dưới lầu ký túc xá nữ, Bạch Phù còn chưa xuống dưới mà tin đồn đội nón xanh đã đến trước.
Anh nhướng mày nhìn chàng trai đang xách một túi đồ ăn vặt: “Cho Bạch Phù à? Cảm ơn, tôi sẽ chuyển giúp cậu.”
Lớn tiếng dọa người, bày ra tư thế của chủ nhân.
Lăng Hàn Khai né tránh bàn tay đang đưa ra của anh, vẻ mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, đứng cách anh khoảng hai ba trước, rõ ràng là đã coi cậu là người theo đuổi Bạch Phù, những chàng trai này cậu đã từng thấy rất nhiều.
Tông Bách chậc một tiếng: “Cậu quen biết Bạch Phù bao lâu rồi, có biết tôi là ai không vậy? Đào góc tường người khác, thiên lôi đánh đấy, biết không?”
Có lẽ khí chất của hai người có điểm khác biệt, lại cảm thấy khẩu khí khị nói chuyện của người này quá lớn, một người ngày thường ít nói như Lăng Hàn Khai cũng không nhịn được khích bác anh: “Mặc kệ cậu quen biết chị ấy bao lâu đi chăng nữa, cũng không thể lâu bằng tôi được, tình cảm lớn lên từ lúc còn hở đũng quần, cậu thúc ngựa cũng không theo kịp.”
Thanh mai trúc mã? Tông Bách ê răng.
Nhưng kẻ thất bại không bao giờ chịu nhận thua.
“Mặc kệ các cậu quen biết bao lâu đi nữa, bây giờ cô ấy đã là bạn gái của tôi, tôi thấy cậu mỏ chuột tai khỉ, môi dày tai to, nếu thức thời thì hãy duy trì khoảng cách với cô ấy đi.”
Bạn gái?
Lăng Hàn Khai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491570/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.