Edit: Chu
Sau khi tan học, Bạch Phù vừa ra đến cổng lớn của trường học đã bị người ta gọi lại.
Cô dừng chân nghiêng người, liền thấy Tông Bách xách theo cà mèn đi về phía mình.
Tông Bách đi đến trước mặt cô, đầu tiên là buồn bực oán giận: “Sao lại là màu hồng phấn vậy, mỗi lần cầm nó, rất nhiều người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.”
Bạch Phù nhận lấy cà mèn, kiên nhẫn giải thích: “Đây là mang đến từ nhà tôi, mỗi ngày tôi đều dùng nó.”
Vừa nghe thấy là đồ cô sử dụng, Tông Bách liền ngưng xù lông.
Tuy anh miệng chê bai nhưng thân thể lại rất thành thật nói: “Tôi đây cố dùng nó vậy.”
Bạch Phù ừm một tiếng, chuẩn bị trở về chung cư, phát hiện anh đi theo, cô nghiêng đầu hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Ánh Tông Bách lóe lên: “Không có việc gì, cùng đường thôi.”
Bạch Phù đã quen với sự kỳ lạ của anh nên không nói tiếp.
Bởi vì chung cư rất gần, đi chưa được năm phút đã tới nơi, lúc Bạch Phù chuẩn bị nói tạm biệt, anh lại đột nhiên mở balo trên lưng ra.
Khi này cô mới phát hiện balo anh đang phồng lên.
Anh vừa nói vừa lấy: “Nghe nói cậu thích đọc sách, cái này tặng cho cậu.”
Sách được đựng trong một cái túi màu đen, nhìn không ra tên sách.
Đưa cho cô xong liền quay đầu rời đi.
Tốc độ cực nhanh, hệt như sau lưng đang có một con ngỗng lớn đuổi theo anh vậy, muốn từ chối nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491497/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.