Ngày mai còn thi đấu nên hai người không dám chơi quá trớn, chỉ làm một lần.
Thẩm Niệm làm ổ trong ngực Lâm Hác, lúc anh sắp ngủ thì Lâm Hác bỗng hỏi: "Anh ơi, tranh vẽ của em anh đã vẽ chưa?"
"... Chưa vẽ."
"Ừ."
Mơ hồ cảm giác thấy sự mất mát của đối phương, Thẩm Niệm mơ màng nói: "Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Tiểu Hác là khi nào? Ta muốn vẽ cái này..."
Lâm Hác cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, không để ý người trong lòng còn chưa nói hết câu đã ngủ mất.
Lâm Hác cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc. Mỗi lần trở về thăm nhà nhìn thấy Thẩm Niệm ở nhà chờ cậu thì liền thấy rất hạnh phúc, những lúc ôm Thẩm Niệm rất hạnh phúc, mỗi khi dạo phố cùng Thẩm Niệm rất hạnh phúc, nhìn Thẩm Niệm vẽ tranh rất hạnh phúc, khi thân mật cùng Thẩm Niệm cũng rất hạnh phúc, chỉ cần là nghĩ đến Thẩm Niệm là đã cảm thấy cực kì hạnh phúc.
"Có lẽ là những khi đi chung với anh đi."
*
Thời gian thi đấu được xác định vào lúc hai giờ chiều hôm đó, địa điểm thi đấu ngai tại sân vận động của trường học Lâm Hác. Các thí sinh thi đấu đến từ các trường khác nhau, mỗi trường đều chọn ra một đội với những thành viên ưu tú nhất. Lâm Hác là sinh viên năm nhất duy nhất của trường bọn họ, bởi vì quá xuất sắc nên được nhóm đàn anh đặc cách cất nhắc lên thành thành viên chính thức.
Thẩm Niệm ngồi ở ghế Vip do Lâm Hác sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-anh-trang/2902874/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.