Trong phòng tắm hơi nước giăng đầy, trong tấm gương phản chiếu hai thân thể trần truồng mơ hồ bị hơi nước hun nóng bỏ bừng. Cả căn phòng bị sức nóng tàn phá, cả hai thở hổn hển như sắp ngạt thở. Nước trong bồn tắm sóng sánh ra ngoài hết đợt này đến đợt khác, nước tràn ra ngoài rơi xuống nền nhà rồi lặng lẽ chảy đi. Lâm Hác và Thẩm Niệm hệt như con dã thú động tình, ôm xiết quấn quýt bám lấy nhau chẳng rời.
Lâm Hác mạnh mẽ đâm chọc xen lẫn tiếng nước, khắp phòng tắm là tiếng vang ái muội, Thẩm Niệm bị cậu đâm đến mức không thể khép hai chân lại được nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa đủ, hung hăng cắn lấy hầu kết của Thẩm Niệm, lưu lại dấu ấn thuộc về mình ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
Thẩm Niệm bị ôm siết, anh giống như một người sắp chết đuối đang liều mạng hít lấy không khí trong lành song hít vào lại toàn khí nóng khiến cơ thể anh càng thêm nóng bừng, ngón tay thon dài của anh nắm lấy phần lưng của Lâm Hác, từng vệt máu ứ đọng bị cào ra mỗi khi sóng dục dâng trào.
Thẩm Niệm ôm Lâm Hác khóc rồi lại ôm cậu cười to, cuối cùng bị cậu bắn hết vào mông lại vì quá sướng mà la to. Đây là lần đầu tiên bọn họ không cần trốn tránh bất kì ai, không cần kiềm chế tình cảm của mình, thỏa thích ôm lấy đối phương.
Mùa đông ở thành phố này rất lạnh, thế nhưng tuyết mãi vẫn chẳng thể rơi xuống, hôm nay cũng chỉ là mưa như thế.
Lâm Hác giúp Thẩm Niệm lau người và sấy khô tóc, bọc anh trong áo choàng tắm ôm đặt lên giường, cậu nhấc chiếc chăn dày mềm mại lên, ôm lấy Thẩm Niệm rồi chui vào ổ chăn. Trong phòng mở máy sưởi ấm áp, Lâm Hác lại mở điều hòa không khí, cả căn phòng khô ráo và ấm áp tràn ngập ánh đèn vàng ấm. Sắc trời bên ngoài cửa sổ dần tối xuống, mưa lạnh vẫn chưa ngừng rơi lại chẳng ảnh hưởng đến không khí ấm áp trong căn phòng.
Thẩm Niệm mệt mỏi nằm trong chăn ấm, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh. Lâm Hác thì tinh thần sảng khoái nhìn chăm chú vào anh, mỗi lần Thẩm Niệm vừa nhắm mắt lại, Lâm Hác lại sờ soạng khắp lưng khiến anh ngứa ngáy, làm hại anh chỉ có thể không tình nguyện mở mắt ra.
Lâm Hác giày vò Thẩm Niệm đến tỉnh, liền ngồi dậy đè lên trên người Thẩm Niệm, cậu cúi đầu dùng chọp mũi cọ cọ phần mũi Thẩm Niệm, cọ đủ mới mở miệng nói: "Thẩm Niệm, tôi từng nghĩ về quan hệ giữa hai chúng ta rất nhiều lần, khi tôi còn chưa trưởng thành đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Bây giờ tôi đã thông suốt, cho nên tôi muốn lựa chọn lại một lần nữa, chọn một quyết định chính xác nhất."
"Thẩm Niệm, em thích anh. Em yêu anh. Em muốn được làm bạn trai của anh, làm chồng anh. Em muốn cả đời có anh bên cạnh. Em muốn có một ngôi nhà, trong đó có anh và em."
"Thẩm Niệm, anh có đồng ý để em được yêu anh hay không, anh có đồng ý cũng yêu em hay không?"
Thẩm Niệm cảm thấy bầu trời đầy nước mưa giờ đây ngập trong ánh mắt anh, gương mặt Lâm Hác trở nên mơ hồ trong nước mắt. Thẩm Niệm lau khô nước mắt, rốt cuộc nhìn thấy rõ sự kiên định và dịu dàng trong mắt Lâm Hác.
Thẩm Niệm muốn trả lời, thế nhưng khi mở miệng lại không phát ra được âm thanh nào, trái tim anh như bị bóp nghẹn, đau đến nỗi anh chẳng thốt thành lời, cứ như bị người bóp chặt cuống họng nên không thể phát ra vài từ a a dơn giản. Vốn dĩ vẫn luôn như thế, luôn luôn bị trói buộc.
Nhưng lần này Lâm Hác không cảm thấy sợ hãi, có người cứu lấy anh, anh rốt cuộc có thể mở miệng, lớn tiếng nói cho Lâm Hác: "Anh đồng ý, anh yêu em, anh vẫn luôn mong muốn đường đường chính chính nói yêu em."
Bọn họ đi trên con đường sai lầm nhất, nơi chứa đầy bụi gai và không nhìn thấy ánh sáng. Nhưng bọn họ không hề quay đầu lại, tiến về phía trước con đường bị chặn kín, mở ra lối đi mới. Không có ai nghĩ đến hậu quả, bởi vì phía trước nhất định tràn ngập hy vọng.
Trời mưa suốt đêm, Thẩm Niệm nghe tiếng mưa bên ngoài rơi vào giấc mộng. Khi mở mắt ra mưa đã tạnh, người trong mộng vẫn còn ôm anh.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Thẩm Niệm đã rời giường trước, mặc quần áo chỉnh tề, quần áo tối hôm qua giặt xong phơi trong phòng được gió ấm sấy khô.
Lâm Hác nửa mê nửa tỉnh vươn cánh tay từ trong chăn ra nắm lấy góc áo Thẩm Niệm, dùng giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ mềm mại kháng nghị: "Anh trai Thẩm Niệm, tại sao anh ngủ xong thì bỏ chạy lấy người thế."
Thẩm Niệm bị cậu chọc cười, nắm lấy bàn tay giữ chặt góc áo anh nói: "Nhanh rời giường, đi học sớm một chút, không phải sắp phải thi cuối kì sao, tuyệt đối không được lười biếng!"
Thành tích của Lâm Hác từ trước đến nay đều rất tốt, vì vậy lần thi này cậu cũng không quá lo lắng nhưng lời nói của Thẩm Niệm khiến cậu tỉnh táo, cậu hỏi: "Vậy nên anh muốn đi à? Em sẽ không để lỡ cuộc thi, hơn nữa..." Lâm Hác ngồi trên giường ôm lấy eo Thẩm Niệm, trầm giọng nói,"Em còn muốn dẫn anh đi gặp mẹ em nữa."
Đêm qua Lâm Hác đã kể hết mọi chuyện nhận thân với Vu Phượng Hà cho Thẩm Niệm nghe, khi đó Thẩm Niệm chỉ yên lặng lắng nghe. Hiện tại Lâm Hác nói muốn để Thẩm Niệm gặp mặt mẹ mình, Thẩm Niệm bỗng nhiên căng thẳng hẳn. Mãi đến trước khi ra cửa, Thẩm Niệm vẫn còn vô ý đụng trúng góc bàn, Lâm Hác cười anh nói rằng anh đây là con dâu sợ gặp mẹ chồng.
Thẩm Niệm vẫn quyết định trước tiên trở về nhà một chuyến, trước khi đi anh lưu luyến chia tay Lâm Hác, anh nói với cậu mình còn một chuyện rất rất quan trọng còn chưa giải quyết xong, chờ mọi chuyện xong xuôi sẽ lập tức quay lại, đồng thời còn hẹn trước năm nay sẽ cùng nhau ăn tết.
Tiễn Thẩm Niệm đi, Lâm Hác quay về trường học, trên đường trở về cậu suy nghĩ, mỗi lần Thẩm Niệm đến đều ở khách sạn quá phiền phức. Bây giờ bọn họ yêu nhau, sau này thời gian ở chung nhất định sẽ nhiều hơn nữa, so với việc mỗi ngày đến khách sạn thì thuê một căn nhà sẽ tốt hơn. Thuê nhà thì giống như đã sống chung, yêu đương và sống chung, bước tiếp theo chính là kết hôn rồi. Lâm Hác nghĩ đến đẹp, khoảng thời gian không có Thẩm Niệm vẫn rất vui vẻ, vừa để ý tin tức cho thuê phòng ở gần đây, vừa chuẩn bị đâu ra đấy cho kì thi cuối kỳ.
Những lúc rảnh rỗi, Lâm Hác sẽ đến tiệm cơm thăm Vu Phượng Hà, ở lại ăn một bữa cơm nói chuyện phiếm. Dù sao cũng là ruột thịt nên hai người đã nhanh chóng xóa bỏ sự xấu hổ khi mới ở cạnh nhau. Sau khi Vu Phượng Hà tái hôn thì không có con, chồng mới của cô biết cơ thể cô không tốt nên cũng không muốn có con. Chồng Vu Phượng Hà bây giờ là một người chất phác hiền lành, ban đầu Lâm Hác còn lo chồng mới của Vu Phượng Hà sẽ ghét bỏ cậu, song sau khi biết mọi chuyện về Lâm Hác thì người đàn ông đó vui vẻ hệt như tìm lại được được con ruột của mình vậy. Hai vợ chồng đều thật lòng yêu thương Lâm Hác, mỗi lần Lâm Hác ghé qua đều bị nhét cho cả đống đồ ăn. Có một lần mẹ cậu đan một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ chót, cái màu thật sự sáng đến lóa mắt, cô nói rằng năm mới sắp đến nên phải có không khí vui mừng. Lâm Hác đeo cái khăn này đi trong sân trường thật sự rất gây chú ý, người khác cảm thấy quá phèn nhưng cậu lại rất vui đó.
Trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, rốt cuộc Lâm Hác cũng tìm được một căn nhà ưng ý, cách trường học không quá xa, hoàn cảnh cũng rất tốt. Cậu tìm người sửa chữa lại một chút, sau đó đến kỳ nghỉ đông thì dứt khoát dọn từ trong trường vào ở. Lâm Hác không có ý định về nhà, Vu Phượng Hà giữ cậu ở lại ăn tết, Thẩm Niệm cũng nói sẽ trở lại. Lần đầu tiên Lâm Hác vui vẻ mong chờ tết đến, cậu cảm giác bản thân giống như những đứa quay về thời còn bé tí mặc áo hoa mới chạy khắp xóm làng khi tết về. Hiện tại cậu cũng là đứa trẻ hạnh phúc.
Từ sau hôm đó Thẩm Niệm vẫn chưa trở về, thỉnh thoảng Lâm Hác sẽ gọi điện thoại nói chuyện với anh, giọng nói của Thẩm Niệm trong điện thoại vẫn dịu dàng thoải mái nhưng Lâm Hác luôn cảm thấy Thẩm Niệm rất mệt mỏi. Thẩm Niệm không chịu nói, Lâm Hác tôn trọng anh cũng tin tưởng anh vậy nên cũng không hỏi đến, chẳng qua mỗi lần cậu đều sẽ kể một ít chuyện vui vẻ chọc cho anh vui.
Một ngày Lâm Hác đang ở trong tiệ cơm phụ giúp Vu Phượng Hà, khi cậu lơ đãng nhìn vào màn hình điện thoại bỗng thấy Thẩm Niệm gửi cho mình vài tin nhắn.
[Tiểu Hác, mọi chuyện bên này anh giải quyết sắp xong rồi, ngày mai anh sẽ qua đó.]
[Quà sinh nhật cũng chuẩn bị xong!]
[Địa chỉ là chỗ này hả?]
[Rất nhớ em.]
Địa chỉ là Lâm Hác gửi cho Thẩm Niệm, là địa chỉ nhà mới của họ, Lâm Hác xác nhận rồi nhắn cho anh:
[Đúng, là chỗ này.]
[Lái xe cẩn thận.]
[Em cũng rất nhớ anh.]
Ngày mai là có thể gặp nhau, Lâm Hác bỗng nhiên có hơi lo lắng, bọn họ làm chuyện hoang đường lâu như vậy, chẳng lẽ Lâm Lập không hề phát hiện ra chút nào sao? Thẩm Niệm và mình đều không quay về ăn tết, chẳng lẽ Lâm Lập không thắc mắc lý do. Lâm Hác không sợ Lâm Lập biết quan hệ của họ, cậu sợ Lâm Lập gây khó dễ cho Thẩm Niệm.
Lâm Hác nói với Vu Phượng Hà, ngày mai người cậu thích sẽ đến, sẽ cùng họ ăn tết với nhau. Vu Phượng Hà và chồng cũng hồi hộp lên theo, khi ra ngoài mua đồ tết còn ghé ngang vào một cửa hàng chọn hai bộ quần áo mới và mua quà cho Thẩm Niệm. Lâm Hác cảm thấy khung cảnh này thật giống hình ảnh cậu xem được trên mạng, con trai dắt con dâu mới về ra mắt cha mẹ. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, đúng là con trai dắt con dâu về thật nhưng mà nàng dâu lại là một chàng trai xinh đẹp.
Ngày hôm sau, Lâm Hác từ sớm đã đứng chờ ngoài cổng tiểu khu, khoảng tầm chín giờ sáng thì Thẩm Niệm tới nơi.
Thẩm Niệm mở cửa xe, chiếc áo khoác màu nâu nhạt bị gió thổi bay, Lâm Hác chạy chậm đến cho anh một cái ôm ấm áp.
"Tiểu Hác, anh về rồi, sau này sẽ không đi nữa."
Lúc ấy Lâm Hác không hiểu ý nghĩa nửa lời sau trong câu nói của Thẩm Niệm, mãi đến ngày sinh nhật hôm ấy cậu mới hiểu được ý định của Thẩm Niệm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]