【 Ngôi thứ ba nói 】
"Diệp Tư Viễn!"
Người đàn ông có vóc người cao lớn đứng ở bên lan can núi, nghe được tiếng hô liền quay người lại, trên mặt vốn lạnh nhạt trong nháy mắt liền hiện lên nụ cười.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa vui vẻ chạy về phía anh, lập tức nhào tới trên người anh, "Anh đi nhanh như vậy làm gì chứ!"
Người đàn ông cười: "Cũng mấy giờ rồi, không phải em vẫn muốn leo lên đỉnh núi sao? Một lát còn phải xuống ăn cơm trưa."
Cô gái cợt nhã ôm hông của anh, ngửa đầu làm nũng: "Em không đói chút nào."
"Không đói bụng cũng phải ăn cơm đúng hạn, dạ dày em không tốt." Người đàn ông khẽ than thở, nhìn thấy một chiếc lá cây dính trên mái tóc dài của cô, anh giật mình ngẩn ra, ngay sau đó liền khom lưng cúi người, dùng môi ngậm rớt chiếc lá khô này.
Cô gái ngây ngốc nhìn cử động của anh, cô cũng phủi áo khoác ngoài của người đàn ông, bọn họ ở núi Linh Đang, trước mới vừa chơi một cuộc nhảy Bungee, trên người hai người đều dính chút bụi đất.
Cô tỉ mỉ nhét hai ống tay áo trống không của người đàn ông vào trong túi quần áo, cũng sửa sang lại thoả đáng, lúc này mới ngẩng đầu lên mỉm cười với anh: "Đi thôi."
"Ừ." Người đàn ông cười một tiếng, sóng vai đi lên núi với cô.
Trần Kết không biết nhặt được một nhánh cành khô từ đâu, vừa đi vừa vung vẩy chơi ở trong tay. Vì leo núi, cô mặc áo bông vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882918/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.