Tắm xong, Diệp Tư Viễn mang theo Diệp Dĩ Đình lên giường thật sớm. Diệp Dĩ Đình đòi ngủ chung với anh, Diệp Tư Viễn chỉ đành phải đồng ý.
Trên ti vi đang truyền bá một bộ phim võ hiệp, Diệp Dĩ Đình bắt chước phim điện ảnh lộn nhào ở trên giường, trong miệng hừ hừ ha ha kêu không ngừng, thỉnh thoảng còn nhảy dựng lên vung đá vài cước, quả đấm nhỏ đánh đến dũng mãnh.
Diệp Tư Viễn nhìn thấy liền cười, cảm thấy một giường lớn đều sắp bị nó nhảy sụp. Anh để con trai tùy ý náo loạn, mình thì gọi điện thoại cho mẹ ở thành phố D, đang trò chuyện, điện thoại di động báo có điện thoại gọi tới.
Diệp Tư Viễn lập tức kết thúc cuộc nói chuyện với mẹ, bắt máy điện thoại của Trần Kết.
"Bà xã."
"Gọi điện thoại với ai vậy? Có phải em không có ở đó, anh liền nấu cháo điện thoại với cô gái nhỏ khác không?"
"Nào dám, gọi cho mẹ anh thôi."
"Hình như em nghe thấy tiếng của thằng bé, nó đang hô cái gì vậy?"
"Đang luyện tập làm cao thủ võ nghệ cao cường. Linh Đang! Cẩn thận một chút." Diệp Tư Viễn cười, "Điện thoại của mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ không?"
"Mẹ!" Diệp Dĩ Đình lập tức bổ nhào tới, bắt lấy tai nghe trong lỗ tai Diệp Tư Viễn nhét vào trong tai mình, "Mẹ! Mẹ!"
"Bảo bối ngoan, nhớ mẹ không?"
"Nhớ ~~~"
"Hôm nay có nghe lời ba không hả?"
"Dạ có ~~~"
"Nói cho mẹ biết, hôm nay đã làm gì với ba?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882911/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.