Không biết mấy giờ, Trần Kết đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, theo thói quen đưa tay sờ sang bên cạnh, không có ai cả.
Trong phòng rất tối, Trần Kết lập tức lật người ngồi dậy, mở đèn ngủ ở đầu giường lên, nhìn qua bên cạnh, chăn ga ở chỗ ấy đã không còn nhiệt độ cơ thể người.
Cô bước xuống giường, mang dép, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Diệp Tư Viễn đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, chân đặt trên bàn trà đùa giỡn điều khiển ti vi, TV đang mở, âm thanh rất nhỏ, hình như còn chưa kịp bật máy điều hòa nên không khí rất lạnh. Anh mặc áo ngủ ngắn tay và quần dài, tư thế ngồi rất tùy ý, tay áo trống không ở bên cạnh có vẻ không phù hợp cho lắm.
Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn thấy Trần Kết đầu tóc bù xù, khóe miệng liền cong lên: "Có phải âm thanh quá to làm em thức hay không?"
Trần Kết lắc đầu, đi tới nhào lên người anh, ôm thật chặt hông của anh, đầu dựa vào vai anh.
"Làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắc còn chưa ngủ?"
"Xem bóng đá, hôm nay Italy ra sân, đá với Tây Ban Nha, là một trận khó khăn."
"À..." Trần Kết biết Diệp Tư Viễn vẫn luôn thích Italy, thích giải vô địch bóng đá Seria A¬_ Ý, thích AC Milan, cô không phải là người mê bóng đá, đối với bóng đá thì kiến thức nửa vời, có biết một chút ít nhưng cũng là nhờ Diệp Tư Viễn.
"World Cup sao?" Cô hỏi.
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882907/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.