【 Tiểu Bối nói 】
Cô giáo chủ nhiệm Hàm xuất hiện ở cửa, cô là giáo viên hung dữ nhất của trường học chúng tôi, người ta gọi là mẹ ghẻ. Cô trừng tròng mắt đi tới bên người chúng tôi, nhìn nhìn tôi, lại nhìn Tiêu Sướng một chút, "Bốp" , "bốp" liền đánh lên ót tất cả chúng tôi, mỗi người một cái.
"Con gái lại có thể đánh nhau! Còn ra thể thống gì! Đều đến phòng làm việc với tôi!!"
Tôi và Tiêu Sướng ủ rũ cúi đầu đi theo phía sau cái mông của cô đến phòng làm việc. Chúng tôi ước chừng nghe cô dạy dỗ một tiếng đồng hồ, viết xuống giấy cam đoan, bắt tay với nhau mới được cô thả ra.
Cuối cùng, cô giáo Hàm nói với chúng tôi: "Vết thương trên người, về nhà để ba mẹ xem một chút, cảm thấy không ổn, ngày mai bảo ba mẹ mang đến bệnh viện rồi trở lại trường học giải quyết! Có biết hay không?"
"Biết!" Tôi và Tiêu Sướng run người một cái, đồng thời trả lời.
"Còn nữa! Còn nhỏ tuổi đừng nghĩ đến chuyện bậy bạ, tôi hiểu rõ Diệp Tư Viễn và Lục Phàm Phàm đều nam sinh rất ưu tú, nhưng các em quan trọng nhất là quản tốt chuyện học tập của mình! Hiểu chưa?"
"Hiểu!"
Rốt cuộc giải phóng.
Đi ra khỏi phòng làm việc, tôi thấy được Diệp Tư Viễn chờ tôi trên hành lang. Dáng vẻ anh rất lo lắng, tôi cười với anh, nói: "Tiểu Diệp Tử, chúng ta về nhà thôi."
Trên đường tôi và Diệp Tư Viễn về nhà, chúng tôi trầm mặc một hồi, anh đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882904/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.