Về nhà ngày thứ hai, sau bữa cơm trưa, Tần Lý gọi tôi đi vương quốc suối nước nóng của anh, tôi đi rồi.
Ngâm mình ở trong suối nước nóng với anh, nước sâu vừa lúc đủ lộ ra bả vai của hai chúng tôi, tôi trầm mặc không nói lời nào.
Tần Lý ở bên cạnh nhìn tôi, vỗ vỗ vai của tôi, hỏi: "Thế nào?"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Gần đây em biết một người."
"Con gái?"
"Ừ."
"Cô ấy thích em?"
"Ừ."
"Em thích cô ấy sao?
Tôi dời tầm mắt, không dám trả lời.
Tôi thích cô.
Tần Lý nói: "Tư Viễn, em rất ưu tú, đừng tự coi nhẹ mình."
Tôi cúi đầu, nhìn vai của mình.
Phần còn lại của hai tay đã cụt của tôi giấu ở dưới nước, vách tường ao nước là màu đậm, cho nên màu nước cũng rất đậm, ánh sáng lại mờ mờ, làm tôi không thấy rõ tình huống dưới nước.
Lúc này, nếu như có người xa lạ nhìn thấy tôi, nhất định sẽ không cảm thấy tôi có cái gì khác thường.
Chỉ có mình tôi biết, thân thể của tôi là tàn phế, là rách nát, tôi mất đi bộ phận thân thể loài người thường dùng nhất -- cánh tay.
Tôi rất ưu tú sao?
Tần Lý không nói gì thêm, ngâm nước nóng xong, chúng tôi cùng nhau phơi nắng, uống trà chiều. Ở vương quốc của anh, tôi cảm thấy rất tự do.
Tôi thật hâm mộ anh, lúc nào thì tôi cũng có thể nắm giữ một vương quốc của tôi.
Gần tối về đến nhà, ăn xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882898/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.