Tôi cảm thấy được tôi đang bay.
Tránh thoát trói buộc của tên ma quỷ kia, tôi bay lượn ở giữa không trung, giống như một con chim tự do tự tại.
Phong cảnh trước mắt nhanh chóng xẹt qua, bên tai là tiếng gió gào thét, trong đầu của tôi là ánh mắt tuyệt vọng đến chết của Diệp Tư Viễn.
Tôi cũng không muốn chết, thế giới này tốt đẹp như thế, tôi còn trẻ tuổi, còn có rất nhiều công việc tốt chưa lãnh hội qua, nhưng. . . . . . nếu như tiếp tục lưu lại nơi đó, tôi sẽ sống không bằng chết.
Quan trọng hơn là, tôi sợ Diệp Tư Viễn sẽ bởi vì chuyện này mà tự hủy hoại bản thân.
Tôi có thể nghĩ tới, biện pháp tốt nhất có thể cứu vớt anh, chính là tôi tự hy sinh.
Diệp Tư Viễn, chỉ cầu anh nhớ chuyện thứ hai tôi muốn anh làm, chỉ cầu anh nhớ cam kết của anh với tôi, chỉ cần tôi nói, chỉ cần anh được, anh nhất định phải làm.
Anh nhất định phải tiếp tục sống, tiếp tục sống thật tốt, cả phần của tôi.
Tôi không kịp nghĩ đến những người khác, những chuyện khác. Sinh mệnh trẻ tuổi của tôi sắp kết thúc, tôi biết rõ thời gian này rất ngắn ngủi, nhắm mắt lại, thân thể của tôi đã chạm đến vật cứng gì đó. Sau mấy tiếng trầm đục, tôi liền giống như một chiếc lá tàn tạ rơi xuống đất.
Bên tai xuất hiện tiếng vang rầm, ý thức của tôi lại thanh tỉnh, phản ứng một lúc mới biết hóa ra âm thanh này vang lên khi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882876/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.