Khai giảng học kì mới, Diệp Tư Viễn đã lên năm 3 đại học, tiết học của anh rất nhiều, cực kì bận rộn.
Có khi vừa ăn xong cơm chiều anh phải đi học thêm môn tự chọn. Ngày chủnhật anh đều chui đầu vào trong phòng đọc sách hoặc là phòng trang phục, bận rộn làm chuyện gì đó.
Thời khóa biểu của tôi cũng kín mít,thứ bảy còn phải tiếp tục đi làm người mẫu ở chỗ Ứng Hạc Minh chỉ cóchủ nhật mới được ở nhà cùng Diệp Tư Viễn.
Tôi phát hiện cảm xúcgần đây của anh không được tốt lắm nhưng khi hỏi thì anh lại bảo khôngcó gì thậm chí có khi tôi còn thấy anh trốn ở trên sân thượng, áp má vào gọi điện thoại, mỗi lần gọi ước chừng khoảng nửa giờ sau khi về phònganh lại bày ra bộ mặt thối hoắc, tôi ấn anh ngồi trên ghế sôpha giúp anh mát xa bả vai và cổ.
"Gọi điện lâu như vậy cũng không sợ bị gãy cổ, tại sao không sử dụng tai nghe?"
"...." Anh không nói chuyện, chỉ phối hợp xoay cổ theo động tác mát xa củatôi, ánh mắt có chút nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mỗi buổi tối thứ bảy, anh đều ở trong phòng vẽ tranh còn tôi nằm nghiêng người trên sôfa trong phòng khách xem TV.
Làm việc cả một ngày khiến tôi mệt chết đi được, thấy thời gian đã qua 10giờ 30 lại phát hiện Diệp Tư Viễn đang đứng trước mặt tôi, trên vai phải của anh có khoác một tấm thảm lớn, cực kỳ rộng rãi cũng rất nặng, phầnvốn dĩ được khoác lên vai trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882855/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.