Hai rưỡi sáng ở lối vào của ga tàu, tiếng thét lớn của mấy tài xế cùng tiếng mời mọc của những người phụ nữ trung niên đang kéo khách vào ở trọ. Khí trời rất lạnh, mọi người ai nấy đều rụt cổ vào trong áo nhón chân nhanh chóng qua lại, bận rộn kiếm sống trong thời tiết khắc nghiệt.
Đứng giữa đoàn người đông đúc, nhìn ở góc bên phải tôi liền nhận ra Diệp Tư Viễn, anh mặc chiếc áo nhung màu xanh ngọc, trên vai đeo túi xách, đứng ở đó nở nụ cười ấm áp nhìn tôi.
“Diệp Tư Viễn!” Tôi chạy ào tới, tưởng tượng rằng anh đang giang hai cánh tay ôm chặt tôi vào lòng. Nhưng trên thực tế, là tôi chạy đến trước mặt anh còn anh đứng im không nhúc nhích.
Hai tay áo nhét vào trong túi, sắc mặt anh có vài phần tiều tụy.
Tôi hỏi anh: “Diệp Tư Viễn, anh chờ em bao lâu rồi?”
“Không lâu, mới 3 tiếng thôi.”
“Anh thật ngốc, không phải em đã nói bọn em có chỗ ở rồi sao, anh tới đây chờ làm gì.”
“Hai người đi đường một mình lúc đêm muộn thế này, anh rất lo lắng.” Anh cười rộ lên, thật dịu dàng.
Lúc này, Uyển Tâm đi tới.
Tôi chính thức giới thiệu bọn họ với nhau: “Đây là Tô Uyển Tâm, là đồng hương và cũng là người bạn tốt nhất của em. Đây là Diệp Tư Viễn, anh ấy là…” tôi ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, cười nói “Anh ấy là bạn trai của em.”
“Xin chào, Diệp Tư Viễn. Cậu phải đối xử tốt với Tiểu Kết nhà tôi đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882814/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.