Tôi ngồi cạnh Diệp Tư Viễn, nhìn dây an toàn trên người anh là tôi là vì phòng anh ngã xuống. 
Anh đẹp trai đến chết người, chiếc áo khoác ngoài màu xám tro, mái tóc đen cắt gọn gàng. 
Tay áo anh không nhét vào trong túi nữa, để lên ghế ngồi, có lẽ là về nhà nên anh cũng không để ý nhiều. 
Tôi nhìn anh nói: “Cám ơn anh .” 
Anh lắc đầu: “Không có gì, dù sao cũng thuận đường.” 
Tôi hỏi: “Anh về nhà à?” 
“Ừ.” 
“Nhà anh ở đâu thế?” 
“Thành phố D.” 
“A, gần thật đấy, đi hơn 3 tiếng đồng hồ là đến nơi rồi.” 
“Ừ, còn em thì sao? Nhà em ở đâu? Tôi thấy hành lý của em không nhiều lắm, chắc nhà rất gần nhỉ.” 
“Không, em ở thành phố P tỉnh K, một thành phố nhỏ, anh đã bao giờ nghe nói đến chưa?” 
“Xa như vậy à?” 
“Đúng vậy, đi tàu hếtmất 28 tiếng, chưa kể thời gian tối nay đâu.” 
“Vé có giường nằm không?” 
“Vé ghế ngồi thôi.” 
“Ghế ngồi?” Diệp Tư Viễn kinh ngạc “Một mình em đi? Chỉ ngồi ghế? Mất 28 tiếng đồng hồ?” 
“Đúng vậy!” Tôi nói, “Khi em đến trường thì phải mất tới 28 tiếng mới tới được.” 
“Tại sao không mua vé có giường nằm? Hay là em không mua được?” 
“Không phải, em muốn tiết kiệm tiền, vé ghế ngồi được ưu tiên giảm giá mà!” 
“Trần Kết, đi tàu đông người như vậy, em không sợ à?” Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng. 
Tôi nở nụ cười, hỏi anh: “Diệp Tư Viễn, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-em-di-diep-tu-vien/1882812/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.