Chương trước
Chương sau
Chiếc xe phía trước đi từ chỗ phồn hoa ra vùng ngoại thành, rất chậm rãi, trên đường càng ngày càng tối, dòng xe cộ cũng càng ngày càng ít, ý cười trên mặt Tô Huệ Phi cũng dần ảm đạm đi.
“Tài xế, phía trước là nơi nào vậy?” Tô Huệ Phi không nhịn được mà mở miệng hỏi một câu.
Vốn dĩ tài xế mặt mũi hiền lành cũng lập tức trở nên hung ác nham hiểm, ông ta không lên tiếng ngẩng đầu, Tô Huệ Phi thông qua gương nhìn thầy ánh mắt của ông ta liền chắn kinh.
“Tài xế… Ông muốn đưa tôi đi đâu?” Tô Huệ Phi luống cuống..
“Cô gái, không phải cô nói muốn đuổi theo chiếc xe phía trước sao?” Tài xế nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng khè.
Xe của Mạc Hậu dừng lại trên một con đường hoang vắng, Tô Huệ Phi nhìn nhìn xung quanh, nơi này hoang tàn vắng vẻ, cô không thể trốn thoát được.
Đột nhiên trong đầu Tô Huệ Phi hồi tưởng lại lời nói mà Thương Mẫn nói với cô, Thương Mẫn nói cô không được rời khỏi khách sạn, cho dù là ở khách sạn thì cũng phải cố gắng đứng dưới camera..
Nhưng bây giờ…
Cửa xe phía trước mở ra, Mạc Hậu và Chu Lâm xuống xe, sau đó lại có ba người mặc đồ đen xuống theo, toàn bộ đi về phía chiếc taxi.
Tô Huệ Phi kinh hoảng, cô điên cuồng đẩy cửa xe nhưng cửa xe đã bị khóa từ lâu, cô không có chỗ nào để trốn cả.
Cô lấy điện thoại ra muốn gọi thì tài xế liền đánh rớt điện thoại trong tay cô, Tô Huệ Phi kinh hãi kêu lên một tiếng, một giây sau cửa xe bị mở ra, người mặc đồ đen thô bạo lôi cô xuống.
“Buông tôi ra, buông tôi ra!” Tô Huệ Phi giãy giụa nhưng cô là một cô gái, đối với người mặc áo đen thân hình cường tráng cũng chỉ là kiến bám cây mà thôi.
“Là Tiểu Phi nha.” Mạc Hậu ung dung cởi cúc áo khoác lông cừu, cười vô cùng sáng lạn: “Tôi cứ nghĩ sao lại có người cứ đi theo tôi, hóa ra là cô à.”
“Cô cố ý?” Tô Huệ Phi bừng tỉnh đại ngộ.
“Đương nhiên rồi.” Mạc Hậu che miệng, động tác tao nhã: “Biết tiếng Anh của cô không tốt còn cố ý sắp xếp cho cô một tài xế người nước R, cô nói tôi có tốt hay không?”
Tô Huệ Phi nhìn tài xế đáng khinh ở bên cạnh, thật sự là hận không thể tát mạnh bản thân một cái.
Cô còn tưởng gặp được may nhưng lại không nghĩ đến sẽ lọt vào bẫy của người khác.
“Cô muốn làm gì?” Tô Huệ Phi giãy giụa.
“Làm gì à?” Mạc Hậu nở nụ cười, cô ta giơ bàn tay mang bao tay màu đỏ lên niết cằm Tô Huệ Phi.
“Để lừa cô đi ra cũng thật khó khăn mà.” Ngữ khí Mạc Hậu ngả ngớn: “Mâu Nghiên cũng thật đáng ghét, chưa tính đến việc che chở con tiện nhân Thương Mẫn kia mà ngay cả con chó bên người cô ta cũng bảo vệ tới mức không lọt kẽ hở như vậy, tôi muốn ra tay cũng không có cơ hội.”
Ánh mắt Tô Huệ Phi sợ hãi: “Hôm… Hôm qua cô nói những lời đó với tôi đều là lửa tôi sao?”
“Nếu không thì sao?” Mạc Hậu hỏi lại cô: “Cô cho là tôi thực sự trông cậy vào cô hạ thuốc Thương Mẫn?
Chỉ là cố ý cho cô biết tôi muốn hại cô ta để dẫn rắn ra khỏi hang mà thôi. Quả nhiên, tôi không có đoán sai, dựa vào sự trung thành của cô đối với Thương Mẫn thì sẽ không mặc kệ an nguy của cô ta, nhất định sẽ chú ý hướng đi của tôi.”
Tô Huệ Phi hoảng sợ.
Quả nhiên là một người phụ nữ rắn rết!
“Cô tốn nhiều công sức như vậy chỉ để bắt tôi?” Tô Huệ Phi mở to hai mắt nhìn.
“Đúng vậy.” Mạc Hậu gật đầu: “Người phụ nữ Thương Mẫn kia thực sự quá lợi hại, hết lần này tới lần khác thoát khỏi tay tôi nhưng loại trò chơi mèo vờn chuột này tôi chơi chán rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ thực sự ra tay.”
Nói xong, Mạc Hậu thả tay ra. Người mặc đồ đen hiểu ý liền đặt một con dao quân sự sắc bén vào tay Mạc Hậu.
Trong đêm tối. lưỡi dao lại đặc biệt sáng chói làm đau mắt Tô Huệ Phi.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì Thương Mẫn?” Thanh âm Tô Huệ Phi run rẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.