Tối hôm qua, anh còn lo lắng cho cô chưa mở được khóa còng tay, sau khi Mạc Hậu đi, lập tức cầm chìa khóa đuổi theo, nào ngờ, tìm nửa ngày thì thấy cô đang ngồi cùng Mâu Khải, còn cần gì đến chìa khóa của anh nữa.
Anh còn chưa nổi giận với cô đâu, thế mà cô còn giận ngược lại anh? … Thương Mẫn cầm điện thoại mà không thể kiềm chế được cơn giận.
Rốt cuộc, người hủy tác phẩm chẳng phải là vì Mâu Nghiên hay sao? Nếu không phải vì anh, cô sẽ không kết thù với Mạc Hậu, cũng sẽ không đối đầu với Jason, lấy bốn bỏ năm thì tương đương với việc Mâu Nghiên tự mình làm!
Vậy mà hôm nay, lúc cô cần anh nhất thì anh đang làm cái gì?
Thương Mẫn tìm trong danh bạ điện thoại một lượt, rồi gọi cho Bạch Chấp.
Cuộc thi sắp bắt đầu, kiểu tóc và trang điểm của Mạnh Kha đã hoàn tất, đôi môi đỏ tươi cùng đôi lông mày lá liễu tinh tế khiến cho Mạnh Kha, vốn đã mang nét đẹp phương Đông, nay càng thêm phần quyến rũ.
Thương Mẫn đứng ở cửa ra vào, các người mẫu đã bắt đầu xếp thành hàng, cô nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng gấp không chịu được.
Đã có loa thông báo chuẩn bị bắt đầu cuộc thi, tất cả các nhà thiết kế đã vào vị trí, cửa vào cuối phòng mở, Jason từ bên trong bước ra, nở một nụ cười đầy ẩn ý với Thương Mẫn.
Thương Mẫn nhíu mày.
“Đúng là một tác phẩm đẹp.” Jason đi tới bên cạnh cô, thoáng dừng lại: “Theo lý mà nói, cũng có thể đi vào vòng trong, nhưng đáng tiếc, cô nên lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút về nước đi.”
Thương Mẫn nhếch miệng cười, cô đưa mắt lên nhìn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Jason: “Ở nước tôi, chỉ có đàn bà mới dùng đến loại thủ đoạn này. Anh đường đường là một người đàn ông, sợ tôi đánh bại anh nên không dám để tôi lên sàn đấu sao?”
Jason cũng không vì những lời này của cô mà tức giận, chỉ cười một tiếng: “Nước R các cô có một câu thế này “Binh bất yếm trá”, người thành công chỉ quan tâm đến kết quả, còn kẻ thất bại mới theo đuổi quá trình.”
Ánh mắt anh ta quét qua cánh cửa đang đóng lại phía sau lưng Thương Mẫn, nụ cười càng sâu hơn, rồi ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
“Tiểu Mẫn Mẫn.” Tô Huệ Phi từ cửa sau chạy lại mang theo một cái hộp các tông: “Đây rồi.”
Bên ngoài trời đang mưa nhẹ, Bạch Chấp đi theo phía sau Tô Huệ Phi, cả người run rẩy vì lạnh.
“Nhanh, đi thay đồ cho cô ấy đi.” Thương Mẫn nói với Tô Huệ Phi rồi đi tới bên cạnh Bạch Chấp.
“Cám ơn nhé!” Cô chân thành nói.
“Ừ.” Bạch Chấp vẫn lạnh lùng đáp một tiếng, che giấu tất cả những khó khăn gặp phải trên đường đằng sau vẻ mặt lạnh nhạt.
Loa phóng thanh tiếp tục thúc giục, Thương Mẫn thở hắt ra, rồi đi về hướng Jason đã rời đi.
Điện thoại trong túi cứ không ngừng rung lên, Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào hai chữ Mâu Nghiên, rồi trực tiếp tắt máy.
Cô không khỏi phiền não, nói gì mà sợ con gái, chỉ là những lời nói phiến diện của anh, ai biết có thật hay không?
Thương Mẫn ngồi vào vị trí, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt xem kịch vui của Jason.
Cuộc thi chính thức bắt đầu.
Các tác phẩm của 50 nhà thiết kế đã được các người mẫu mặc lên trên sân khấu, Thương Mẫn hồi hộp dõi theo chương trình. Những người này đều là những nhà thiết kế hàng đầu đến từ nhiều quốc gia trên thế giới, tay nghề của họ đương nhiên không thể so sánh với những cuộc thi nhỏ cô tham gia trong nước.
Thương Mẫn đưa mắt nhìn những người xung quanh, trong số năm mươi nhà thiết kế, chỉ có một phần năm sẽ lọt vào vòng thi cuối cùng, còn 40 người còn lại…sau tám vòng thi, sẽ bị loại hết.
Mỗi người họ đã chuẩn bị tám tác phẩm, nhưng có lẽ một số người trong số họ chỉ có cơ hội này để đưa tác phẩm của mình lên sàn diễn.
Nhưng ngay cả cuộc chiến có tàn khốc như thế, vẫn có rất nhiều nhà thiết kế muốn tham gia, muốn trở nên nổi tiếng.
Trong tiếng nhạc theo phong cách Trung Hoa, Thương Mẫn ngồi thẳng người, Mạnh Kha chậm rãi bước ra từ giữa sân khấu, bước đi tiêu chuẩn, mỗi bước đều toát lên vẻ đẹp mềm mại của người phụ nữ phương Đông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]