Thương Mẫn mang theo một bụng lửa giận trải qua một đêm, mà buổi tối ngày hôm nay Mâu Nghiên không gửi cho cô một cái tin nhắn nào, Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh chân dung của anh, vô cùng khó chịu, xóa bỏ khung chat với anh, không muốn anh lại làm chướng mắt mình.
Tòa cao ốc Đạt Phan.
Thương Mẫn vừa mới bước vào cửa liền mơ hồ nghe thấy mọi người đang nghị luận về cô, tất cả mọi người nhìn thấy cô thì đều quăng ánh mắt hâm mộ tới, Thương Mẫn không cần đoán cũng biết nguyên nhân, dù sao thì ở Đạt Phan, ngoại trừ ba người đứng trên đỉnh kim tự tháp thì vẫn chưa có người nào có vinh hạnh đặc biệt có thể làm cho chủ tịch tự mình tới đón.
“Thương Mẫn.” Chu Lỵ Lỵ nhìn thấy cô, thái độ lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ: “Thật sự nhìn không ra nha, cô quen biết với chủ tịch từ khi nào vậy.”
Thương Mẫn nhíu mày: “Tôi không biết ông ấy.”
“Giả vờ cái gì mà giả vờ.” Lưu Tử Vi khinh khỉnh nói: “Tôi biết là người giống như cô ta chắc chắn bước vào đây từ cửa sau, có đều là chủ tịch sắp có thể làm ông nội của cô ta, vậy mà cô ta cũng đành lòng ra tay.”
Thương Mẫn không vui, tối ngày hôm qua cô với Mâu Nghiên mâu thuẫn vói nhau đã làm cô bực bội nóng nảy, mà Lưu Tử Vi hết lần này đến lần khác cứ đụng vào họng súng của mình.
“Cái miệng của cô sạch sẽ cho tôi.” Thương Mẫn rất không khách khí trừng mắt nhìn cô.
“Sao vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-dui-boss-ac-on/1384925/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.