Trong giọng nói của Thương Mẫn đã mang theo chút nghẹn ngào, Mâu Nghiên nhíu mày, trong lòng liền lập tức mềm nhũn. Cô chính là như vậy, uống say một cái liền biến thành vật trang sức bằng thịt người. “Mâu Nghiên.” Tay Thương Mẫn ôm cổ anh hơi buông lỏng ra một chút khoảng cách, đôi mắt say lờ mờ mê ly nhìn anh, gương mặt đẹp trai của anh đang ở trước mặt cô, cô cười ngây ngô mấy tiếng, nâng mặt anh lên, quệt mồm rồi hôn một cái lên trên trán anh. “Mâu Nghiên.” Cô gọi tên anh, giống như là con chim gõ kiến mà hôn lên gương mặt anh, thẳng cho đến khi mặt mũi của anh đều là nước bọt của cô: “Dung mạo của anh quá dễ nhìn, giống như là người bước ra từ trong tivi vậy đó, em rất thích anh.” Mâu Nghiên chịu đựng để cô làm mặt anh toàn là nước bọt, nể tình cô nói thích anh nên tạm thời không so đo với cô nữa. “Dáng người tốt như vậy, gương mặt đẹp như vậy, nếu như bán anh vào câu lạc bộ bạch mã thì chắc chắn có thể là chiêu bài, có thể kiếm không ít tiền.” Thương Mẫn suy tư nói. “Nè.” Mâu Nghiên gọi cô một tiếng, đợi mãi mà không có câu trả lời. Sau khi Thương Mẫn ngủ thiếp đi, rốt cuộc cũng đã có thể yên tĩnh một chút, Mâu Nghiên đặt cô vào chỗ ngồi ở đằng sau, buổi tối mùa đông gió thổi trên người có chút lạnh, Mâu Nghiên đi đến trước xe, đang muốn kéo cửa ghế lái ra, trong chớp mắt này cái gáy truyền đến một cơn đau vô cùng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]