Mâu Nghiên vừa thay thuốc xong, lúc này anh đang cởi trần ngồi trên giường. 
Thương Mẫn vừa vào đã thấy cơ bụng khiến người ta không thể dời mắt. 
Cô không khỏi nuốt nước bọt, dừng ở bên cửa không nhúc nhích. 
“Bánh xe lăn của em đã lui tới sáu lần bên ngo: bệnh nhân bên cạnh mặc vào. 
Mâu Nghiên chậm rãi cầm áo “Thế mà anh cũng nghe ra được, quả nhiên là anh” Thương Mẫn vội khen anh. 
“Đừng có nịnh, nói đi, có chuyện gì?” Mâu Nghiên cài cúc áo xong thì chậm rãi đi tới chỗ cô. 
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là chuyện làm ăn thôi, không biết cậu hai anh có hứng thú không…” 
“Không có” 
Giọng nói lạnh lùng hờ hững của Mâu Nghiên cắt ngang lời còn lại của Thương Mẫn. 
“Em còn chưa nói xong mà” Thương Mẫn dùng đôi mắt to trừng anh. 
“Khiến em đi đi lại lại bên ngoài lâu như vậy thì có thể là chuyện gì tốt chứ?” Mâu Nghiên nhướng mày. 
Thương Mẫn bĩu môi, chắp hai tay lại, không nhìn anh nữa. 
“Chắc chắn cái loa phát thanh Lê Chuẩn lại nói với anh rồi” 
“Nhà họ Thương đã chỉ còn là một mớ bòng bong, nợ cũ bao năm vẫn ở đó, dù đầu tư thêm bao nhiêu tiền vào cũng không thay đổi được gì, chỉ có lỗ thôi. Anh là dân kinh doanh, vậy nên… 
“Em không bảo anh đầu tư tiền mà” Không đợi anh nói xong, Thương Mẫn đã cười ranh mãnh, cô chớp mắt, đẩy xe lăn đến gần Mâu Nghiên. 
Mâu Nghiên nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mình, cô luôn có rất nhiều ý tưởng quỷ quái, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-dui-boss-ac-on/1384844/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.