Thương Mẫn nhìn vào mắt Mâu Nghiên, cô có thể cảm nhận được hàng vạn cảm xúc ẩn chứa trong mắt anh, nhưng cuối cùng, anh vẫn bày ra biểu cảm lạnh lùng như cũ Đang lúc bế tắc, Trữ Trình từ bên ngoài đi vào, anh ta nhìn Thương Mẫn, sau đó đi đến bênh cạnh Mâu Nghiên nói nhỏ vào tai anh vài câu. Mâu Nghiên đứng dậy, anh quét mắt nhìn Thương Mẫn, cuối cùng nói với Lê Chuẩn: “Đưa cô ấy về” “Anh..” Thương Mẫn tức giận không nói nên lời. Anh lần nào cũng vậy, ngay cả khi cô đang nổi cơn thịnh nộ thì anh cũng sẽ kết thúc cuộc trò chuyện bằng thái độ lạnh nhạt này. Anh vừa rời đi, tất cả sự bất mãn của cô tiếp tục lên men. “Mâu Nghiên, có đôi khi tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta đã đủ gần rồi, sớm chiều chung đụng, ngủ chung giường, nhưng mà mãi cho tới bây giờ tôi mới biết tôi chưa từng hiểu anh” Thương Mắn đứng dậy, cô nhìn bóng dáng của Mâu Nghiên, trên mặt có chút bỉ thương: “Chúng ta trên danh nghĩa là vợ chồng. Nhưng kỳ thực, anh chưa bao giờ thử đi tìm hiếu tôi, mà anh, anh luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, người tâm thường như tôi, tôi không hiểu, cũng không cách nào hiểu được anh” Mâu Nghiên quay lưng lại, chỉ lưu lại bóng lưng cho cô. “Lần này, chúng ta nhất định phải thẳng” Thái độ của Mâu Nghiên rất chắc chắn: “Mấy năm nay, họ đã ngông cường quá lâu rồi” “Vậy.” Trữ Trình ngập ngừng: “Cô Thương ở đăng kia…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]