Chương trước
Chương sau
“Bác trai!” Du Thắng thấy thế vội giữ chặt tay Thương Liên Thành: “Bác trai đừng kích động, Mẫn chỉ nhất thời nổi nóng thôi, chuyện này là lỗi của cháu, bác đừng trách cô ấy.”
Du Thắng nhìn Thương Mẫn bằng ánh mắt đầy áy náy, mới một đêm không gặp, mà anh đã tiều tụy hơn ngày thường rất nhiều, rốt cuộc anh đã trải qua những gì trong mấy tiếng mười mấy tiếng ngắn ngủi này.
Thương Mẫn quay đầu đi, không muốn nhìn thấy anh.
Mặc dù anh đã làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế, nhưng dù gì tình cảm cô dành cho anh trong 5 năm qua đều là thật, đúng như Tô Huệ Phi nói, anh là cả thanh xuân của cô.
“Ba.” Thương Tuyết thấy thế cũng vội chạy tới nắm tay áo Thương Liên Thành: “Ba muốn đánh thì cứ đánh con đi, chính con đã làm nhà họ Thương mất mặt, chứ không liên quan gì đến chị, con chỉ quá thích chiếc váy cưới này, từ nhỏ đến lớn, đồ nào chị không cần mới đưa cho con, con thật sự cho rằng chị không cần nó nữa nên mới cầm lên mặc thử.”
Mắt Thương Tuyết ngấn nước, bộ dạng này làm người lớn trong nhà thấy mà đau lòng.
“Cháu gái yêu của bà.” Bà nội Chu Thảo Yến ôm lấy Thương Tuyết: “Cháu đã chịu tủi thân trong nhà chúng ta rồi.”
Thương Mẫn nắm chặt váy cưới, nghiến răng không nói gì.
“Liên Thành, trước đây hai người già chúng ta không quản nổi chuyện trong nhà, nên để mặc con nuông chiều Thương Mẫn thành bộ dạng gian xảo hẹp hỏi này, lúc Thẩm Thanh Thanh còn sống vênh váo hống hách, ỷ nhà họ Thẩm có tiền nên luôn xem thường người nhà họ Thương chúng ta, con gái mà bà ta nuôi dưỡng cũng có đức tính giống hệt bà ta, cái chết của bà ta đã làm con cảm thấy mắc nợ bà ta, nên luôn dung túng cho Thương Mẫn, giờ thì hay rồi, có phải con muốn tận mắt nhìn thấy cô ta bắt nạt Tuyết đến chết đúng không?” Trước đây Chu Thảo Yến không ưa tác phong cô chủ tư bản của Thẩm Thanh Thanh, sau đó lại càng không thích Thương Mẫn, còn Triệu Nhã Liên là người vợ mà ban đầu bà đã chọn cho Thương Liên Thành, tất nhiên sẽ thương yêu Thương Tuyết hơn.
“Cháu bắt nạt cô ta?” Thương Mẫn cảm thấy nực cười: “Từ nhỏ đến lớn, người bị phạt nhiều nhất là cháu, rõ ràng lần nào cũng để Thương Tuyết chọn trước, nhưng chỉ cần cô ta vừa khóc mọi người đã cảm thấy là do cháu bắt nạt cô ta, giờ cô ta cướp bạn trai cháu, thế mà mọi người cũng cho rằng cháu bắt nạt cô ta?”
“Đủ rồi!” Thương Chu Điệp gầm lên: “Chuyện này chưa đủ mất mặt à? Việc kết hôn đã được định đoạt, thiệp mời cũng phát đi hết rồi, chuyện của mấy đứa thì mấy đứa tự giải quyết đi, đừng làm mất mặt nhà họ Thương.”

Nói xong, Thương Chu Điệp đi lên lầu, không muốn xen vào vụ cãi vã này nữa, nhưng ông lại tỏ thái độ rất rõ ràng, ông chỉ cần thể diện nhà họ Thương, chứ hoàn toàn không quan tâm đứa cháu nào sẽ gả đi.
“Mẫn.” Du Thắng nhíu mày, tới gần cô: “Anh biết anh khốn nạn, là anh có lỗi với em, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, em hãy bình tĩnh lại để giải quyết mọi chuyện được không? Em cứ nhất định phải ầm ĩ như vậy để mọi người cùng khó chịu ư?”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải để các người sống thoải mái?” Thương Mẫn lùi về sau một bước, tránh xa sự níu kéo của anh: “Cái được gọi là giải quyết của mấy người là giao hết những thứ vốn thuộc về tôi cho Thương Tuyết à? Váy cưới, hôn lễ, còn có người đàn ông của tôi, vậy tôi là cái thá gì? Tôi có thể bị các người vứt bỏ một cách không thương tiếc, là vì tôi không có mẹ để che chở à? Vì tôi không khóc nên mấy người không thấy đau lòng đúng không?”
Nói xong, mắt Thương Mẫn đã ngấn nước.
“Tôi nói cho các người biết, không đời nào!” Thương Mẫn ném váy cưới xuống sàn, rồi điên cuồng xé rách: “Dù tôi phá hủy nó cũng sẽ không đưa cho cô ta, mấy người đều mắt mù y như nhau. Người thật sự đối tốt với các người thì chẳng nhìn ra, mà luôn bị trà xanh, bạch liên hoa đùa bỡn như mấy tên ngốc.”
“Con nói lại lần nữa xem?” Thương Liên Thành bị Thương Mẫn chọc giận.
“Ba tưởng con không dám à?” Thương Mẫn ngẩng đầu nói: “Sở dĩ nhà họ Thương có được như ngày hôm nay, đều là do mẹ con mang lại, nhà là do bà ấy mua, làm ăn là do bà ấy chống đỡ, lúc bà ấy gả cho ba, nhà họ Thương chẳng có thứ gì cả, nhưng bà ấy mặc kệ sự phản đối từ nhà mẹ đẻ để giúp nhà họ Thương! Còn ba thì sao, ba dùng tiền của bà ấy để ở bên đối tượng mình còn vương vấn ở dưới quê, còn sinh ra Thương Tuyết, ép bà ấy phải tự sát vì trầm cảm. Nếu giờ mẹ con biết được ba đưa những thứ thuộc về con cho con gái Triệu Nhã Liên, thì bà ấy có làm ma cũng sẽ không tha cho ba.”
“Thương Mẫn!” Thương Liên Thành cực kỳ tức giận, lần này Du Thắng không kịp ngăn cản ông ta, ông ta ra sức tát mạnh vào mặt Thương Mẫn.
Thế giới nhất thời yên tĩnh.
Thương Mẫn ngã nhào xuống sàn, khóe miệng rỉ máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.