Thật không? Thương Mẫn rất nghi ngờ, sao trong đầu cô không có đoạn ký ức này? Nhưng nhớ lại bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn của mình, cô thật sự hận không thể cho mình mấy tát.
Cô cười xán lạn như thế, thì ai dám tin rằng cô không tự nguyện?
“Cái đó không tính, vì tôi đã uống quá nhiều.” Thương Mẫn giải thích với anh.
Mâu Nghiên cũng rất nghiêm túc trả lời cô: “Chúng ta đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, cũng động phòng rồi, là vợ chồng danh xứng với thực, cô còn muốn chối cãi cái gì?”
Chuyện này…
Thương Mẫn sửng sốt.
Hình như anh nói cũng có lý… Phi phi phi, có lý gì chứ, đúng là ngụy biện.
“Hơn nữa, rõ ràng tối qua cô rất hưởng thụ mà.” Mâu Nghiên cười xấu xa.
Thương Mẫn nghe anh nói vậy, thì mặt đỏ tía tai, vội vươn tay bịt miệng anh lại, rồi nhìn xung quanh, sợ người khác nghe thấy câu này của anh.
Mâu Nghiên cảm thấy bộ dạng này của cô rất đáng yêu, bụng dưới anh căng cứng, càng áp sát cô hơn.
“Được, cứ xem như tôi thừa nhận sự thật chúng ta đã kết hôn, vậy thì giờ chúng ta mau đi ly hôn.” Giờ Thương Mẫn chỉ muốn tránh xa người đàn ông đáng ghét này.
Mâu Nghiên hơi không vui: “Tại sao tôi phải ly hôn?”
“Bởi vì chúng ta kết hôn trong sự nhầm lẫn, anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đạt Phan, người nắm giữ nhà họ Mâu, nhưng lại cưới một vô danh tiểu tốt như tôi, chẳng lẽ anh không thấy thiệt à?”
Thương Mẫn chọc vào ngực anh, nghiêm túc giảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-dui-boss-ac-on/1384760/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.